“Dạ vâng ạ, cảm ơn anh, thần y Lâm.” Liễu Như Thi nhìn chằm chằm vào phương thuốc trong tay mình, có cảm giác muốn chảy nước mắt.
“Mau rời khỏi chốn thị phi này đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Vâng.” Liễu Như Thi ngẳắng đầu lên, tươi cười đáp.
Nhưng nụ cười của cô ấy mang theo nước mắt.
Đó là những giọt nước mắt vì tìm được cách điều trị cho căn bệnh không tiện nói ra của mình hay sao?
Lâm Dương cảm thấy bối rối trong lòng nhưng lại không đoán ra được.
Cùng lúc đó, Khởi Tố đứng ở bên cạnh không nhịn được nữa mà lên tiếng.
“Không giết Ứng Phá Lãng… Cậu Ứng ấy hả? Cái thằng họ Lâm kia! Cậu có ý gì đấy hả? Cậu dám động vào cậu Ứng hả?” Khởi Tố khàn giọng hỏi, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi cắt đứt hai tay anh ta.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Khởi Tố cảm thấy nghẹt thở, bà ta gào lên: “To gan! Cậu dám làm cái trò khùng điên này vậy hả? Cậu có biết là cậu đã làm gì không hả? Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không hả?”
“Tôi biết, vậy thì sao chứ?” Lâm Dương bình tĩnh trả lời.
“Cậu… Người đâu, mau tới bắt tên này đi cho tôi, giải lên cho giáo chủ xử lý!” Khởi Tế la lên.
“Trưởng lão, người tin lời anh ta nói hay sao?” Đệ tử bên dưới nghỉ ngờ hỏi lại.
“Hừ, quan tâm làm gì chuyện cậu ta nói thật hay điêu chứ, cho dù có là nói dối thì cũng không thể tha thứ cho kẻ nói .
như vậy được, còn nếu đã là sự thật thì nó tưởng là mình .
còn lên được núi này đấy à!” Khởi Tố hừ giọng nói.
Các đề tử nghe xong thì không chần thừ nữa, đồng loạt lao lên, định bắt Lâm Dương lại.
Nhưng đúng lúc đó, Vua Dược lại lao ra.
“Như Thi!”
Tiếng gọi vang lên khiến cho tất cả mọi người ngắn hết ra.
“Tiền bối Vua Dược?” Khởi Tố cảm thấy hơi khó thở.
Vua Dược hồng hộc chạy tới, bà ta đang định lên tiếng nói chuyện thì trông thấy phương thuốc trên đôi tay trắng nõn của Liễu Như Thi thì hiểu rõ mọi chuyện ngay lập tức, gương mặt già nua trắng bệch ra, cổ họng thít chặt lại.
“Tiền bối Vua Dược, sao ngài lại chạy tới đây thế ạ? Ngài mau theo tôi lên núi dự tiệc thôi!” Khởi Tố trong mắt lộ vẻ hoang mang nhưng vẫn khách sáo lên tiếng hỏi.
“Dự tiệc?”
Vua Dược nhìn Khởi Tố với vẻ khó hiểu, xong bà ta lắc đầu nói: “Bà tự lên núi xem đi, bữa tiệc này… Tôi không tham dự đâu!”
“Sao ạ?”
Khởi Tố sửng sốt.
Bà ta đảo mắt nhìn Vua Dược, xong lại quay sang nhìn Ị Lâm Dương, trong mắt đầy sự nghi ngờ.
“Vua Dược, bà nói vậy là có ý gì hả?”
“Bà tự lên núi xem là sẽ biết ngay thôi.” Vua Dược lắc đầu.
Đúng lúc ấy, một người đệ tử cầm điện thoại di động vội vàng chạy vào.
“Trưởng lão, tam trưởng lão muốn nhóm chúng ta nhanh chóng quay trở về tông môn, đã xảy ra chuyện rồi!” Người đệ tử đấy hạ giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì hả?”
Khởi Tố thay đổi sắc mặt, xong nhớ lại máy câu nói kỳ lạ của Vua Dược, trong lòng mơ hồ đoán ra được điều gì đấy, nhất thời vẻ mặt bà ta trở nên căng thẳng hơn, ba ta xoay người lại, chui vào bên trong xe.
“Lái xe đi!” Khởi Tố hét to.
“Trưởng lão, thế còn vị thần y Lâm này thì sao đây ạ?” Đệ tử ngồi ở vị trí ghé lái hỏi.
“Mặc kệ cậu ta! Lái xe trước đã!” Khởi Tố nói tiếp.
Lúc này đây bà ta đang cảm thấy cực kỳ bất an.
Người đệ tử không dám do dự nữa mà lập tức đạp chân ga phóng đi.
Mấy chiếc xe nhanh chóng chạy lên trên núi, tốc độ nhanh như điện xẹt.
Còn Lâm Dương thì hướng sang Liễu Như Thi nhắc nhở, xoay người xuống núi.
Liễu Như Thi đứng nguyên tại chỗ, tay cầm phương thuốc, mãi không di chuyền.
Bà lão Vua Dược đứng bên thì liên tục thở dài.