“Tốt lắm, tốt lắm, ăn ngon ngủ ngon! Mọi thứ đều tốt. Nhóc con, cậu vẫn luôn bình an vô sự chứ, sao không đến Tam Bảo điện?
Nói xem, xảy ra chuyện gì sao?”
Trịnh Nam Thiên nói thẳng, muốn làm rõ vấn đề.
“Tôi muốn nhờ Trịnh Tư Lệnh cho một nhóm người đến đây điều tra một số doanh nghiệp. Tôi hoài nghỉ bọn họ làm việc không được sạch sẽ.” Lâm Dương nói.
“Vậy sao?” Trịnh Nam Thiên sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Tên nhóc con cậu có năng lực gì, không lẽ tôi còn không biết sao?
Điều tra những người này, rõ ràng một mình cậu cũng dư sức hành động.”
“Tôi muốn phá núi đuổi hổ!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Một câu nói đơn giản lập tức khiến Trịnh Nam Thiên hiểu được ý của Lâm Dương.
“Ồ, thì ra là vậy, việc nhỏ này không thành vấn đề. Nói đi, cậu muốn tôi động đến ai?”
Lâm Dương vừa nghe, liền nói ra vài cái tên.
Trịnh Nam Thiên nghe qua không khỏi ngẩn người, cười khổ liên tục.
“Cậu nhóc, nếu cậu muốn tôi động tới những người này… e rằng sẽ rất khó…”
“Tại sao?” Lâm Dương hỏi.
“Bởi vì bọn họ không phải người thường, phía sau còn có rất nhiều người chống lưng.”
“Thật sao?” Lâm Dương im lặng.
“Cậu muốn tôi giúp điều tra họ cũng không thành vấn đề. Nếu hành động dữ dội hơn một chút, bất quá những kẻ đó bán nửa cái mặt mũi của ông già họ Trịnh này. Mà, tính tôi trước giờ vẫn không thích nhúng ta vào các mớ lộn xôn, nếu không cẩn thận, lại sinh ra phiên phức không đáng. Ông già họ Trịnh này không sợ cái gì, chỉ lo các cậu sẽ lại chuốc thêm phiền toái lớn hơn.” Trịnh Nam Thiên cười khổ nói.
Lâm Dương hít một hơi thật sâu, gật gật đầu: “Tôi biết rồi. Nếu đã như vậy, Tư lệnh Trịnh, chuyện này ông không cần phải nhúng †ay vào. Tôi sẽ tự mình xem xét.”
“Nhóc con, cậu đang gặp phải phiền phức gì to tát sao?”
“Cũng không phải à chuyện gì to tát, tóm lại trước hết cứ vậy đi.”
“Được rồi … nhóc con, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện báo cho tôi biết. Nếu suy nghĩ kỹ mà vẫn muốn điều tra, tôi vẫn có thể thu thế mà giúp đỡ cậu.”
“Không cần đâu, cám ơn.”
Lâm Dương cười cười, liền cúp điện thoại.
Mã Hải, đứng bên bàn làm việc nghe xong, không khỏi giật mình.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Không cần phải nghĩ nhiều. Cầu người không bằng tự mình đi xử lí. Bên kia không giúp được chúng ta, huống chỉ phía địch lại có rất nhiều người, một nhà chúng ta sao có thể chống lại hết tất cả chứ? Chúng ta có người tới giúp, chắc gì phía sau bọn họ không có ai đến giúp!?” Lâm Dương lắc đầu.
“Vậy thì… Vậy thì Chủ tịch Lâm, cậu tính làm sao bây giờ?” Mã Hải chua xót hỏi.
Lâm Dương ngồi vào bàn làm việc, suy nghĩ một chút.
Một lúc sau, dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó, mở miệng nói: “Các kênh bán hàng hiện tại của chúng ta có vấn đề gì không?”
“Các kênh bán hàng có ảnh hưởng rất ít.
Nói cho cùng, thuốc là thứ không thể thiếu!
Chỉ sợ thiếu thuốc thôi! Không nhà phân phối nào dám lấy tính mạng bệnh nhân ra đùa giốn.”
“Vậy còn nhà cung cấp vật tư thì sao?”
“Điều này đang là vấn đề lớn. Trước mắt, các nguyên liệu cung ứng đều đã dừng cung cấp, nếu giải quyết trễ, e là công ty sẽ sớm bị tê liệt..”
“Liệt kê những nguyên liệu còn thiếu mà không mua được ra đây cho tôi.”
“Được, chủ tịch Lâm.”
Mã Hải phi nước kiệu, ngay lập tức đi làm…