“Đệ tử … chuyện này …” Phong Liệt đại sư không nỡ nhẫn tâm, vốn dĩ muốn thuyết phục.
Nhưng đệ tử đó đã bước tới trước rồi.
“Bắt đầu đi!”
Anh ta lớn tiếng hét lên rồi lao về phía Lâm Dương.
“Lý Hạ! Quay lại!” Phong Liệt đại sư lo lắng, lập tức muốn xông lên.
Thực lực của Lý Hạ này không bằng cả Trần Hạc, anh ta lên hoàn toàn là tìm cái chết!
“Haha, không tự lượng sức!” Hoắc Kiến Quốc cười nhẹ nói.
Người của Thượng Võ Quán cũng rạng rỡ mà nhìn.
Thủ đoạn của Lý Hạ này so vớ hai người trước quả thật không biết kém đến mức nào, anh ta cũng là một con bê mới sinh không sợ hổ, mới dám ra tay với Lâm Dương.
Theo tình huống lúc trước, e rằng anh ta cũng sẽ bị Lâm Dương KO thôi!
Nắm đắm của Lý Hạ đập tới.
Lâm Dương vẫn đứng yên không nhúc nhích, để cho nắm đắm của anh ta đánh tới.
Mọi người dường như có thể đoán được tình huống sau đó.
Nhưng mà chính vào lúc này …
Bùm!
Nắm đắm nặng nề đánh vào người Lâm Dương.
Nhưng lại nhìn thấy Lâm Dương đột nhiên lui về phía sau hai bước, sau đó …mông ngồi phịch xuống đắt.
“Hả?”
Hoắc Kiến Quốc cùng những người khác với lời thề sắc son lại trợn mắt ngoác mồm, ai nấy đều sững sờ.
“Tôi thua rồi.”
Chỉ nghe thấy Lâm Dương đứng lên, thờ ơ nói, sau đó lại trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đi về phía của Hoắc Kiến Quốc.
Bộ não của người Thượng Võ Quán và thậm chí cả những người qua đường xung quanh đều trống rỗng?
Thua sao?
Làm sao có thể!
Thua cái rắm!
Điều này cho thấy Lâm Dương đang cố ý nhận thua!
Anh hoàn toàn không muốn chiến đầu nữa.
“Ơ không đúng, Lâm Dương,… đang làm cái gì vậy?”
Hoắc Kiến Quốc vội vàng bước tới trước hỏi.
“Thầy Hoắc, thể lực của tôi đã cạn kiệt rồi, không thể đánh được nữa. Hãy để người khác trong Thượng Võ Quán lên đi. Tôi cảm thấy Hoắc Ngạo khá tốt. Hoắc Ngạo, nên lên rồi. Là người của nhà họ Hoắc. Không nên giành lấy vinh quang cho Thượng Võ Quán sao? “Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Chuyện này…”
Hoắc Kiến Quốc nhất thời không nói nên lời.
Hoắc Ngạo tái xanh mặt mày.
Còn Phong Liệt Đại Sư thì mơ hồ cũng nhận ra được điều gì đó, lập tức nháy mắt với Lý Hạ bên cạnh.
Lý Hạ lập tức xông tới bên này nói: “Người của Thượng Võ Quán, các anh chỉ có chút khả năng này thôi sao? Còn có ai? Nhanh ra đây! Đừng làm con rùa rụt cỏ!”
Lời nói này khiến cho sắc mặt của người Thượng Võ Quán lại tái thêm máy vòng…
“Lâm Dương, rõ ràng có thể chiến đấu? Tại sao lại thả nước? Nhanh lên cho tôi, mau thu dọn thật sạch đám người của Phong Liệt đó, nhanh đi!” Hoắc Ngạo khó chịu, quay đầu lại quát Lâm Dương.
“Tại sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Rõ ràng còn có thể đánh!”
“Nhưng tôi không phải là người của Thượng Võ Quán!”
Lâm Dương nói.
Ngay sau khi điều này được nói ra, hiện trường náo động…
Xung quanh sôi sùng sục.
Ai nấy đều ngạc nhiên trước lời nói của Lâm Dương.
“Cái gì? Anh không phải là người của Thượng Võ Quán sao? Hoắc Kiến Quốc! Chuyện này là sao vậy? Thượng Võ Quán của các ông không có người hả? Lại còn mời người ngoài sao?” Phong Liệt đại sư vui mừng khôn xiết, nhưng bày ra dáng vẻ tức giận hét lên với Hoắc Kiến Quốc.
“Cái này, cái này” Hoắc Kiến Quốc sắc mặt rất khó coi, không biết nên trả lời như thế nào.
Lời nói của Lâm Dương đã hoàn toàn khiến ông ta không xuống được đài rồi.
“Hừ, tôi đã nói rồi, Thượng Võ Quán của ông làm sao có thể có người có năng lực như vậy? Hoắc Kiến Quốc, ông cũng có bản lĩnh lắm!” Phong Liệt đại sư cười lạnh nói.
“Đã như vậy, Hoắc Ngạo, anh ra đi! Anh là truyền nhân của Hoắc Thượng Vũ. Tôi nghĩ anh là người mạnh nhất trong đám người này. Anh đi ra đánh với tôi!” Lý Hạ hét lên nói.
Hoắc Ngạo sắc mặt tái xanh.
Tuy rằng thực lực của Lý Hạ này không bằng Trần Hạc và Trương Long trước đó, nhưng anh ta vẫn là một cao thủ, Hoắc Ngạo mặc dù là truyền nhân của Hoắc Thượng Vũ nhưng tư chất thật ra cũng không tính là tốt, thu dọn những đệ tử bình thường còn được, nhưng muốn đối phó với Lý Hạ, đừng nói là có thua hay không, e rằng nếu thắng bản thân cũng chắc chắn rất thảm.
*Đều là cái thứ nhà anh lắm mồm!” Hoắc Ngạo khó chịu, chửi rủa Lâm Dương.