Lúc này, Lâm Dương đã về lại khách sạn từ lâu rồi.
Tô Nhan cũng đã quay lại phòng, đang tất bật thu dọn hành lý.
Vẻ mặt của cô khá là mất tự nhiên, trong đôi mắt rõ ràng là còn nhìn ra được cả sự giận hờn vô cớ.
“Ái Vân, làm sao vậy? Sao trông em buồn thế?” Lâm Dương không nhịn được mà hỏi cô.
“Tôi biết ngay là cái tên Trung Hồng kia không tốt đẹp gì mà, hôm nay bàn chuyện dự án, anh ta tìm mọi cách để bác bỏ đề xuất của tôi, sống chết cũng không chịu ký hợp đồng với công ty tôi! Đã thế lại còn ngang ngược ra điều kiện với tôi nữa, tôi tức quá bỏ luôn về phòng rồi!” Tô Nhan tức giận nói.
Lâm Dương không khỏi cảm thấy vô cùng hả hê: “Có ngốc cũng nhìn ra được tên đó có ý với em, anh ta vẫn muốn dựa vào dự án lần này làm công cụ để ép em ngoan ngoãấn nghe lời mà, nếu em đã không đồng ý thì làm sao anh ta chịu hợp tác với em nữa?”
“Như thế này đúng là quá đáng mà! Anh †a tưởng tôi dễ bắt nạt làm à? Không ký thì thôi, tưởng công ty của tôi không có dự án này thì phá sản không bằng? Đi thôi, chúng ta quay về Giang Thành!” Tô Nhan tức đến xì khói.
“Được nhat”
Lâm Dương gật đầu, lập tức đi ra khỏi khách sạn cùng Tô Nhan.
Thế nhưng ngay tại lúc này, một gã nhân viên phục vụ đột nhiên chạy lại ngăn cản hai người họ.
“Quý khách, xin hỏi hai vị đang muốn đi đâu vậy?” Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên là đi về chứ đi đâu!” Tô Nhan nhìn gã ta một cách khó hiểu.
“À vâng, thưa quý khách, nếu các vị muốn trả phòng thì mời hai vị tới quầy lễ tân để thanh toán tiền phòng ạ.” Nhân viên phục vụ vẫn cười.
“Thanh toán á? Không phải là phòng này thanh toán cho cậu chủ Hồng à?” Tô Nhan ngạc nhiên hỏi lại.
“Vậy thì quý khách phải gọi điện báo cho cậu Hồng, để cậu Hồng báo một tiếng cho quản lý của chúng tôi mới được ạ.”
“Vậy khỏi cần đi, để tôi tự thanh toán tiền rồi trả phòng!” Tô Nhan lạnh lùng nói.
Làm sao mà cô có thể gọi điện cho Trung Hồng vào lúc này được chứ? Như thế khác nào là dâng dê đến miệng cọp đâu?
“Vâng thưa quý khách, mời các vị đi bên này ạt”
Nhân viên phục vụ dẫn Tô Nhan đi tới quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân đứng sau quầy ngay lập tức nhanh tay tra sổ sách.
Một lát sau, một tờ hóa đơn được đặt ngay ngắn trước mặt Tô Nhan.
“Kính chào quý khách, tổng cộng chỉ phí cô phải thanh toán là mười ba tỷ không trăm mười bảy triệu lẻ hai trăm ngàn đồng ạ. Bởi vì cô là khách hàng mới nên khách sạn chúng tôi có Chương trình giảm giá đặc biệt dành riêng cho hội viên mới, quý khách chỉ cần thanh toán mười ba tỷ là được rồi ạ. Cảm ơn quý khách đã đến với khách sạn chúng tôi!”
Nhân viên lễ tân nở một nụ cười công thức hóa.
“Cái gì?”
Tô Nhan cảm thấy như mình vừa bị một tia sét bổ trúng đầu…
Vẻ mặt Lâm Dương cũng khá kinh ngạc.
“Có phải tính nhầm hay không vậy? Ở một căn phòng chưa đến hai ngày mà lại tốn đến tận bốn trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ à? Chẳng lẽ khách sạn của mấy người ăn cướp sao?” Lâm Dương bước lên khẽ quát.
“Thưa anh, có lẽ anh chưa biết, khách sạn của chúng tôi chính là khách sạn bảy sao duy nhất ở trong nước, đạt đến chuẩn mực xa hoa như khách sạn trên thuyền ở nước ngoài. Phòng của anh ở là phòng “Tổng thống”, những đồ dùng ở trong phòng đều được mạ vàng và là số lượng có hạn cả nên tiền phòng cũng bao gồm phí bảo dưỡng những đồ dùng đó.
Ngoài ra, nước khoáng mà anh uống là nước khoáng thiên nhiên được vận chuyển từ núi Phú Sĩ về, rượu của anh uống được sản xuất vào năm 1982, bữa sáng của hai người được đầu bếp nước ngoài tăng ca làm!
Những khoản phí này đều tốn kém rất nhiều, bởi vậy nên tiền phòng cũng đắt, nếu hai anh chị có bất mãn hay phàn nàn gì thì có thể nói chuyện với quản lý của chúng tôi, còn nếu khách sạn không thể giải đáp được hai người thì hai người có thể gọi điện báo cảnh sát về khách sạn chúng tôi!” Nhân viên lễ tân mỉm cười.
“Mấy người…”
Tô Nhan tức tới mức đỏ mặt, không thể nói được lời nào.
Có vẻ đối phương đã có chuẩn bị từ trước! Nếu như cô gọi điện báo cảnh sát cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
“Thưa cô, nếu cô không có ý định báo cảnh sát thì xin mời tính tiền ạ.” Nhân viên lễ †ân cười nói.
“Việc các cô đang làm chính là lừa đảo đó!”