Nhưng… Lâm Dương lại điểm nhiên đứng đó, trên mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào, dường như hoàn toàn không để tất cả những điều này vào mắt.
Những người xung quanh há miệng mà nhìn, ai cũng đều không dám lên tiếng.
“Chuẩn bị xong chưa? Bác sĩ Lâm!”
Nghị phát ra giọng nói khàn đục mà trầm thấp.
Ý muốn giết người phảng phất trong giọng nói.
“Đến đi!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Không hề sợ hãi!
Nhưng trong lời nói của anh cũng có sát khí.
“Vụt!’ Nghị ngay lập tức xông lên, như một cơn gió, trực tiếp lao về phía Lâm Dương…
Sức lực của khúc củi khô đập mạnh vào cánh tay của Nghị.
Sau khi đến gần Lâm Dương, anh ta dường như sắp phát điên, đấm đá túi bụi.
Từng đòn đánh uy lực vô hạn như thề xẻ được cả ngọn núi, đập vỡ cả đại dương vậy.
Chúng như trận mưa sa bão táp đồ dồn lên người Lâm Dương Nếu như nói lúc đó người đứng trước mặt Nghị không phải là Lâm Dương, mà là một chiếc xe tăng, thì e rằng cũng bị những cơn mưa nắm đấm đó đánh đến biến thành đống sắt vụn.
Nhưng Lâm Dương không chút sợ hãi, nhanh chóng xòe mười ngón tay ra, đố những nắm đấm đang lao tới.
Chát! Chát! Chát! Chát…
Âm thanh điên cuồng đó cứ vang lên liên hồi, như khiến người ta điếc tai.
Sau khi Nghị uống thuốc, sức mạnh tăng lên vô cùng khủng khiếp, nếu là lúc trước thì Lâm Dương còn có thể chống cự, nhưng lúc này thật sự không thể làm gì được, hai chân từng chút bị ép lùi về sau, dần dần tốc độ phản đòn cũng chậm lại.
“Bác sĩ Lâm! Anh! Cũng chỉ đến thế này thôi à!!”
Nghị gào lên, rồi bất ngờ bắt lấy điểm yếu của Lâm Dương, lại tung ra một nắm đấm bất ngờ, đột nhiên tăng thêm vô số sức mạnh sau khi đụng vào tay Lâm Dương.
“Thụp!’ Âm thanh điên cuồng ấy lại vang lên.
Cánh tay Lâm Dương có phần không thể chống cự nữa, run rầy mãnh liệt, muốn đưa tay lên đỡ đợt tấn công tiếp theo của Nghị nhưng đã không kịp nữa.
A Nghị thuận thế đó mà đấm vào mặt Lâm Dương.
‘Bốp!’ Cú đấm trời giáng đánh thẳng vào gò má Lâm Dương Phâm Lâm lùi lại chừng bốn năm bước, cả người lắc lư xiêu vẹo, suýt chút thì ngã xuống.
“Chủ tịch Lâm!!”
Huỳnh Lam thất kinh hét lên.
“Hay lắm!”
Bọn người bên Dương Trọng vỗ tay không ngớt, ai nấy cũng đều phấn khích reo hò.
“Thế này.. không lẽ nào chủ tịch .
Lâm… đánh không lại sao?“ Đinh Mão nắm lấy rào chắn, lo lắng nhìn trận chiến trước mắt.
“Tên này sau khi uống thuốc xong thì sức mạnh, tốc độ lẫn phản ứng đều tăng lên kinh người, tình hình chủ tịch Lâm lúc này quả thật khó nói..” Võ sư đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
Định Mão nghe xong, mặt mày tái mét.
“Sao… sao lại thế được? Không thề để chủ tịch Lâm xảy ra chuyện được! Chúng ta đặt cược hết cả vào anh ta, nếu anh ta gục mất… thì chúng ta cũng đi tong sao!”
“Hội trưởng, cho dù ngài nói như thế, chúng tôi cũng hết cách… trận chiến ở cấp bậc này, vốn dĩ không phải là chỗ chúng tôi có thể xen vào!“ Võ sư bất lực nói.
Muốn họ xen vào trận đấu giữa chủ tịch Lâm và Nghị? Không phải là tìm chỗ ..
chết sao?