“Không nói được gì hay ho cả, hoặc là chủ động giao ra người đã động đến Huyền Mi, hoặc là giao Lương Khánh Tùng cho tôi, nếu như ông còn muốn chọn sự lựa chọn thứ ba, vậy thì đành phải ra tay thôi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu…
“Ép người quá đáng!”
Đám người giận dữ đến cực điểm, hận không thể lập tức nhào ngay về phía tên bác sĩ Lâm này xô xát một phen.
“Anh cả, nếu bác sĩ Lâm đã ép người quá đáng như thế rồi thì chúng ta cũng đừng lãng phí thêm thời gian nữa, cậu ta muốn đánh, chúng ta không sợi” Lương Khánh Tùng đứng lên, lạnh lùng nói.
Ông ta cũng đã tức tối đến phát điên rồi.
Bác sĩ Lâm chẳng qua cũng chỉ là một hậu bối mà thôi, nhưng cậu ta lại có thể kiêu căng như thế, ông ta ở cái đất Yến Kinh này có tốt xấu gì thì cũng là một người có máu mặt, làm sao có thể nhẫn nhịn được một người trẻ tuổi nhục nhã mình như thế?
Nhưng sau đó, Lương Hồ Khiếu lại lắc lắc đầu, suy tư một hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Khánh Tùng, không bằng cậu cứ đi với bác sĩ Lâm một chuyến đi.”
“Cái gì?”
Người nhà họ Lương đứng xung quanh đều trở nên ngây ngốc.
“Anh cả, anh nói thế là có ý gì?” Lương Khánh Tùng càng thêm cau có mặt mày, thấp giọng gẵn lên từng tiếng.
“Khánh Tùng, cậu chịu thiệt thòi một chút!
Lương Hồ Khiếu đè nói thanh âm ở trong cổ họng, nhàn nhạt nói: “Nếu như thật sự động tay chân với bác sĩ Lâm ở chỗ này, thì nếu như chúng ta có thắng thì cũng chẳng hãnh diện gì lắm đúng không? Chúng ta còn phải để dành sức lực để đối phó với Lệ Vô Cực nữa.”
“Nhưng nếu anh đã giao tôi ra, thì Lệ Vô Cực sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức sao? Bây giờ bác sĩ Lâm không có khả năng ra tay với Lệ Vô Cực được! Giao tôi ra thì bác sĩ Lâm liền có thể tranh đấu với Lệ Vô Cực kia được sao?” Lương Khánh Tùng âm thầm nắm chặt tay lại thành quyền, trầm giọng nói.
“Bác sĩ Lâm có thể đấu với Lệ Vô Cực hay không điều này phải tùy thuộc vào cậu rồi!” Lương Hồ Khiếu đầy thâm ý nhìn Lương Khánh Tùng nói.
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, thì Lương Khánh Tùng liền giật mình, ông ta đã ngầm hiểu ra được điều gì đó…
Lương Hồ Khiếu là đang muốn Lương Khánh Tùng đi thuyết phục bác sĩ Lâm!
Sợ là, tất cả những chuyện này đều đã nằm trong kế hoạch của Lương Hồ Khiều rồi.
Ông ta nhìn sang Lương Hồ Khiếu, Lương Hồ Khiếu khẽ cười gật đầu.
Lương Khánh Tùng ngưng ánh mắt lại, suy tư một chút, lúc này mới xoay người lại, đi đến chỗ mấy người nhà họ Lương đang vây lấy Lâm Dương, gẵn lên: “Tránh ra hết đi!”
Quần chúng trở nên chấn động, không thể hiểu nổi nhìn về phía Lương Khánh Tùng, do dự một hồi lâu rồi mới lùi về phía sau.
“Bác sĩ Lâm, mong cậu đừng phiền lòng, người nhà họ Lương chúng tôi vẫn muốn giữ quan hệ hòa hảo với cậu, đừng bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa tôi với cậu nhé.” Lương Khánh Tùng bình tĩnh nói.
“Ông định sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Một nhà bên Phong Liêm, tôi sẽ cố gắng hết sức để tâm chăm sóc đến bọn họ, đồng thời đối với chuyện của y tá Huyền Mi, tôi sẽ toàn quyền phụ trách, đảm bảo với cậu là cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi.” Lương Khánh Tùng thấp giọng nói.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương đột nhiên duỗi tay ra bóp lấy cổ của Lương Khánh Tùng, tiếp đó hung hăng dùng sức, chỉ dùng một tay đã có thể nhấc ông ta lên.
Người nhà họ Lương ở bốn phía đã hoàn toàn bị dọa cho một trận.
Một số người không nhịn được mà muốn tiến lên phía trước ra tay, nhưng bị một ánh mắt của Lương Hồ Khiếu ngăn lại.
Hai chân của Lương Khánh Tùng đạp vào.
hư không, cổ gần như đã bị biến dạng, cả người đã không thể hô hấp được nữa, sắc mặt đã trở nên tái xanh.
“Y tá? Ông nghĩ rằng y tá ở học viện phái Nam Y của chúng tôi không tốt bằng sự sắp xếp của Lương Khánh Tùng ông có phải không? Hôm nay tôi đến, không phải là để thảo luận những chuyện này với ông!” Khuôn mặt của Lâm Dương không chút biểu cảm nói.
“Vậy… Vậy bác sĩ Lâm, cậu nghĩ như thế nào?” Lương Khánh Tùng nắm chặt lấy bàn tay đang bóp cổ mình của Lâm Dương, khó nhọc thốt ra từng chữ.
“Huyền Mi vì ông mà nhảy sông, tuy rằng cô ấy chưa chết, nhưng bây giờ đã biến thành người thực vật, tôi muốn dùng một mạng để đổi một mạng, ông chắc cũng sẽ không phản đối chứ?” Lâm Dương lạnh giọng gẵn lên.