“Phí tồn thất?“ Cậu Ba nhà họ Dương ở phía sau trầm giọng nói: “Vậy là bao nhiêu?”
“Đấm một cái thì trả tôi và Long Đằng 3 triệu B00 nghìn tỷ, thế nào?” Lâm Dương nói.
Người nhà họ Dương nghe được, vẻ mặt trắng bệch.
3 triệu 500 nghìn tỷ?
Cho dù lớn mạnh như nhà họ Dương, đây cũng tương đương với việc rút củi dới đáy nồi đó!
Nếu như phải thật sự trả tiền, cả nhà họ Dương sẽ xuất hiện vấn đề cực lớn! đến lúc đó trước tiên không nói đến các doanh nghiệp bên dưới có phải chịu ảnh hưởng hay không, e là độ nắm chắc của nhà họ Dương đối với các doanh nghiệp bên dưới… cũng sẽ xuất hiện vấn đề cực lớn!
Nếu chuyện này mà thành như vậy rồi, nhà họ Dương căn bản sẽ không thề chống chọi lại Dương Hoa được nữa!
Người nhà họ Dương đều bắt đầu do dự.
Tên Nghị cũng nhíu chặt đầu mày, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu Ba.
Trong tình huống như thế này, chỉ có cậu Ba mới có thề đưa ra quyết định!
“Sao thế? Sợ rồi à? Nếu như sợ hãi thì có thể từ bỏ! Ngoan ngoãn ký tên là được!
Hoặc là các người có thể dùng phương thức khác để giải quyết vấn đề này, đó chính là võ lực, có điều tôi không cảm thấy các người có thề dựa vào võ lực đề bước ra khỏi đây!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lời nói này phát ra từ miệng của bác sĩ Lâm càng khiến cho người khác không thề nghỉ ngờ.
“Vậy thì đấu đi!”
Ánh mắt của cậu Ba nhà họ Dương rét lạnh, đột nhiên nói.
“Cậu chủ!”
Những người xung quanh lập tức hoảng hốt.
“Chuyện đã đến mức này, không có đường lùi nữa rồi, nếu hẳn đã muốn đấu thì chúng ta sợ gì chứ?” Cậu Ba nhà họ Dương thét lên.
Những người nhà họ Dương lập tức á khầu.
“Tốu”
Lâm Dương liên tục gật đầu, nhanh chóng phất tay: “Ông chủ Đinh, đi đi! Đi in cho tôi một bản hợp đồng!”
“Cái này… được ạ…”
Đinh Mao liếc mắt nhìn người phía sau một cái.
Ngay lập tức có người chạy đến.
Khoảng mười phút sau, một bảng hợp đồng nóng hồi như vừa mới ra lò được đặt trước mặt tất cả mọi người.
Lâm Dương bước qua ký tên lên.
“Ông chủ Đinh, ông cũng đến đây.”
Lâm Dương nghiêng đầu.
“Các người ai ký tên?” Đợi Đinh Mao hạ bút ký tên xong, Lâm Dương nhìn về phía tên Nghị và cậu Ba nhà họ Dương.
“Tôi ký cho.”
Cậu Ba nhà họ Dương bước lên trước, xoẹt xoẹt viết lên tên mình: Dương Trọng.
“Ấn dấu vân tay di.”
Lâm Dương nhàn nhạt nói, sau đó cắn rách ngón tay mình, ấn một dấu vân tay bằng máu lên trên tên mình.
Định Mao cũng làm theo.
Dương Trọng do dự một lúc, nhìn về phía Nghị, trầm giọng nói: “Nếu như anh thua rồi, vậy thì cả anh và tôi đều thân bại danh liệt! nhà họ Dương tuyệt đối không có chỗ cho chúng ta dung thân! Anh nghĩ cho kỹ!”
Tên nghị không nói gì.
Dương Trọng cũng ấn xuống một cái.