“Không… Không thể nào! Không thể nào… Chủ tịch Lâm….. Sao anh ta lại làm chuyện này với anh Hạo và Tử Tường?
Không thể nào!” Hai mắt Vương Khang trợn †o, run rẩy hét lên.
“Không có gì là không thể! Chỉ sợ Tử Tường hoặc thằng Hạo chọc phải chủ tịch Lâm” Ông cụ Vương khàn giọng nói.
“Chuyện này sao có thể? Cha, tính cách Tử Tường con biết, nhưng anh con…. anh ấy không thể nào bốc đồng như vậy? Chủ tịch Lâm tức giận thế nào, mới có thể làm bọn họ trở nên như vậy?” Vẻ mặt Vương Khang không thể tin được run rẩy nói.
“Cha không biết! Nhưng mà chủ tịch Lâm cũng quá tàn nhẫn! Cho dù là chuyện gì thì cũng không thể làm thằng Hạo và Tử Tường trở nên như vậy! Cậu ta muốn giết Tử Tường và Vương Hạo sao?” Ông cụ Vương càng tức giận, bỗng nhiên vỗ bàn mắng.
Mọi người đều im lặng.
“Cha, con đi gọi cho Mã Hải! Hỏi rõ tình huống lúc đó’ Vương Khang trầm giọng nói.
“Được! Tốt nhất là để Mã Hải giải thích rõ cho chúng ta! Nếu không, nhà họ Vương chúng ta nhất định không bỏ qua” Ông cụ Vương tức giận gầm lên.
Người chung quanh sợ hãi khiếp vía.
Nếu ông cụ Vương tức giận, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.
Cho dù đối phương là Mã Hải! Là chủ tịch Lâm!
Nhưng ngay lúc Vương Khang vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Mã Hải…
Đinh đông!
Chuông cửa đột ngột vang lên.
Người nhà họ Vương không khỏi giật mình.
Vương Khang lập tức nhìn qua ông cụ Vương.
“Đi mở cửa” Ông cụ Vương nghĩ một lúc rồi khàn giọng nói.
Vương Khang gật đầu, lập tức chạy đi.
Nhưng mà vừa cửa mở ra, đã thấy Lâm Dương mặt không chút biểu cảm đứng trước cổng.
“Lâm… chủ tịch Lâm?””.
Vương Khang lập tức lạc giọng.
Người nhà họ Vương cũng run lên.
Chủ tịch Lâm… Vậy mà tự mình đến nhà thăm hỏi nhà họ Vương?
Rõ ràng, việc này không đơn giản!
“Ông cụ Vương có ở nhà không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Đang ở nhà, chủ tịch Lâm, mời vào”
Vương Khang ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lâm Dương cất bước đi vào.
Toàn bộ người nhà họ Vương ra đón.
“Ngọn gió nào đưa chủ tịch Lâm nổi tiếng của Giang Thành chúng ta tới đây?
Không chào hỏi chu đáo, còn xin chủ tịch Lâm tha thứ”.
Ông cụ Vương nén giận trong lòng, đi vào phòng khách.
Lâm Dương không có phản ứng gì, trực tiếp ngồi trên ghế sa lon châm một điếu thuốc.
“Các người chắc đều thấy hai người bên trong đúng không” Lâm Dương hút một hơi bình tĩnh nói.
“Đã thấy, còn phải cảm ơn chủ tịch Lâm đã nương tay” Ông cụ Vương lạnh lùng nói.
“Ông biết nguyên nhân không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không biết, tôi cũng rất muốn biết” Ông cụ Vương trầm giọng nói.