Thủy Bình Vân chần chờ một lát, khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Khép cửa lại.
Thủy Bình Vân đứng ở bên ngoài, Lý Giang cũng không đi vào, chỉ đứng nguyên tại chỗ thất thần.
“Ông Lý, ông không cần phải lo lắng, trong khoảng thời gian này chúng tôi sẽ xem chừng cô Lý, cam đoan sẽ không để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa đâu.” Thủy Bình Vân an ủi.
“Làm phiền cô rồi, cô Bình Vân.”
“Đây là việc tôi nên làm mà.”
“Cũng nhờ cô chuyển lời cảm ơn của chúng tôi tới chủ tịch Lâm, nếu như không có cậu ấy ra tay, Tô Nhan nhà chúng tôi sợ là đã thành mù lòa rồi.” Lý Giang giận dữ nói.
“Ông Lý nói quá rồi ạ.” Thủy Bình Vân cười cười, không nói gì thêm nữa.
Đại khái qua chừng mười phút, Hứa Ngọc Thanh mới lau nước mắt từ trong phòng đi ra.
Bà ta cũng không nói gì, vừa khóc vừa nắm tay Lý Giang muốn đi.
Lý Giang vội vàng thấp giọng hỏi: “Con bé đồng ý chưa?”
Nhưng Hứa Ngọc Thanh không trả lời, nghẹn ngào kéo Lý Giang đi.
Thủy Bình Vân cũng có chút khó hiểu, đến lúc đi vào phòng, mới nhìn thấy Tô Nhan ngồi ở bên giường như pho tượng.
Cô không khóc nữa.
Gương mặt tái mét rất đáng sợ.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hơi hơi dùng lực, như muốn bứt từng ngón tay ra.
Băng gạc trên mắt đã ướt nhẹp nước mắt.
“Cô Lý, cô không sao chứ?” Thủy Bình Vân cảm thấy có chút không ổn, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Tôi… tôi không sao…” Tô Nhan nghiêng mặt đi.
“Cô Lý, cho dù cô có phiền não hay nỗi khổ tâm gì, cô đều gác lại hết đi, chờ chủ tịch Lâm đến, cô hãy nói cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết giúp cô, cô đừng có nghĩ quẩn!” Thủy Bình Vân khuyên.
Tô Nhan hít một hơi thật sâu, gương mặt trắng bệch khẽ gật gật.
“Cô Bình Vân, tôi biết rồi, cô không cần lo cho tôi đâu, trong khoảng thời gian này đã làm phiền cô nhiều rồi.”
“Cô Lý khách sáo quá rồi.”
Hàn huyên hai câu, Thủy Bình Vân ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Nhiệm vụ của cô là trông chừng Tô Nhan.
Phải ở bên cạnh cô hai tư trên bảy, một tấc cũng không rời.
Nhưng không hiểu tại sao, cô lại cứ có cảm giác, Tô Nhan có chút không thích hợp.
Sau khi Hứa Ngọc Thanh rời khỏi… lại càng không được bình thường.
Nhưng cô lại không nói ra được là chỗ nào không bình thường…
Được rồi, không nghĩ nữa.
Thủy Bình Vân nhắm mắt lại, định chợp mắt một lát.
“Cháy rồi, cháy rồi! Cứu hoải”
Lúc này, có người kêu cứu.
Thủy Bình Vân vội mở hai mắt ra, nhìn về phía cánh cửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Cô Bình Vân, cô nhanh đi ra ngoài xem một chút đi!” Tô Nhan nói.
“Cái này… Cô Lý, một mình cô ở đây, không có vấn đề gì chứ? Cô… đừng làm việc gì ngốc nghếch nhé.” Thủy Bình Vân do dự một lát nói.
“Yên tâm đi cô Bình Vân, cô đi đi.” Tô Nhan cười cười.
Thủy Bình Vân thấy thế, mới chạy ra ngoài.
Ra khỏi cửa, mới nhìn thấy là kho thuốc bị cháy.
Lửa rất lớn, cháy hừng hực.
Một vài nhân viên bảo vệ cầm lấy bình chữa cháy lao đến muốn dập lửa.
Nhưng trong kho đều là thuốc được phơi khô chất thành đống, rất dễ cháy, chỉ chốc lát lửa đã lan ra cả kho, dựa vào bình chữa cháy căn bản là như muối bỏ biển.