“Xin chào, các bạn phóng viên có lẽ đã đến đông đủ rồi nhỉ? Vì thời gian có hạn hạn, chúng tôi xin được trình bày tóm tắt câu chuyện này. Trước hết, tôi phải chính thức tuyên bố với các bạn rằng vụ kiện này thực ra không có thắng thua. Đây chỉ là một hiểu lầm †ừ đầu đến cuối. Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không trốn thuế hay buôn lậu thuốc, quan tòa Lưu đã chứng minh chúng tôi vô tội, tôi tin rằng tòa án sẽ sớm đưa ra thông báo để làm sáng tỏ thanh danh của chúng tôi.
Về phần hợp đồng, chủ tịch Lâm cũng đã sớm bàn bạc với anh Phạm Lạc và đưa cho anh Phạm Lạc ba ngàn năm trăm tỷ tiền bồi thường để anh ấy phân phát cho tất cả các nhân viên đã nghỉ hưu trong đoàn phim “Chiến hổ”. Nhưng anh Phạm Lạc không biết rằng ba ngàn năm trăm tỷ đó là tiền bồi thường hợp đồng nên cứ giữ ba ngàn năm trăm tỷ trong tay mà không phân phát, dẫn đến sự hiểu lầm hôm nay! Toàn bộ sự việc lần này chính là như thế, mọi người có thắc mắc gì không?” Khang Giai Hào cười nói.
Ngay khi lời này vừa nói xong, hiện trường lập tức bùng nổ.
“Hóa ra là như thế này…” Đám đông xì xào bàn tán.
“Vậy thì chủ tịch Lâm, vấn đề tranh chấp hợp đồng giữa anh và anh Phạm Lạc rốt cuộc là ai đúng ai sai? Là anh tự ý đuổi việc họ sao?” Một phóng viên cầm micro hỏi lớn.
“Đây là chỗ sơ hở trong hợp đồng. Nói nghiêm khắc thì đó đúng là sai lầm của tôi.
Về việc này, tôi phải xin lỗi tất cả các thành viên trong đoàn và những người đã bị tôi làm tổn thương. Tôi xin lỗi” Lâm Dương đứng dậy và cúi đầu trước ống kính. .
Thái độ làm việc dũng cảm của Lâm Dương đã nhận được sự khen ngợi của nhiều người trên các phương tiện truyền thông.
Phạm Lạc bí mật nhíu mày, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Xin hỏi anh Phạm Lạc, tôi nghe nói anh đã cung cấp bằng chứng trốn thuế và buôn lậu thuốc của Tập đoàn Dương Hoa cho luật sư Hùng, nhưng sau đó tòa án đã chứng minh rằng đó chỉ là những hiểu lầm. Bằng chứng mà anh cung cấp có tiện để tiết lộ không?”
Một phóng viên khác hỏi Phạm Lạc.
Phạm Lạc sửng sốt nhìn về phía đám người Lâm Dương, anh ta thấy bọn họ bình tĩnh im lặng liền ậm ừ nói: “Đương nhiên là có thể công khail”
“Có thật không?”
“Mặc dù kết quả tòa án công bố rất không thuyết phục nhưng tôi cũng mong rằng mọi người có thể xem xét giùm tôi những bằng chứng này rốt cuộc có thể chứng minh được vấn đề hay không.” Phạm Lạc khịt mũi đưa USB trong tay ra.
Cánh phóng viên mải miết chụp từng bức ảnh một như báu vật. “Cái này…” Đinh Văn Vượng lo lắng.
“Không sao, anh ta đang tự đào mồ chôn mình mà thôi!” Khang Giai Hào bất lực thở dài ngăn Đinh Văn Vượng lại.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước, Thủ trưởng Thiên còn đang đợi tôi, việc nơi này giao cho mọi người!” Lâm Dương cảm thấy khá nhàm chán liền đứng dậy.
“Vâng chủ tịch Lâm.” Đinh Văn Vượng gật đầu.
“Chủ tịch Lâm!” Khang Giai Hào vội vàng hét lên.
“Có chuyện gì?” Lâm Dương nghiêng người nhìn anh ta.
“Ừm… Chủ tịch Lâm, anh có thể… Nhẹ tay đối với thầy tôi không…” Khang Giai Hào khẽ nhếch môi.
Lâm Dương yên lặng nhìn ông ấy, một lát sau mới gật đầu: “Được!” Khang Giai Hào nghe được lời này liền lập tức cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. “Cảm ơn chủ tịch Lâm…”
Sau khi rời khỏi buổi họp báo, Lâm Dương trực tiếp đi đến một tòa nhà cách đó không xa.
Lúc này, có rất nhiều người đang ngồi †rong văn phòng trên tầng hai. Ngoài ba người luật sư ra, Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh đều có mặt.
Trịnh Nam Thiên đang ngồi trên xe lăn uống trà đọc báo với bộ dáng như ngắm hoàng hôn tận hưởng tuổi già. Quốc Việt đứng một bên quan sát, nửa bước không rời.
“Ôi, bác sĩ Lâm thiên tài của chúng ta tới rồi!” Nhìn thấy Lâm Dương bước vào, Trịnh Nam Thiên đặt tờ báo xuống bàn, cười nói.
“Chờ lâu rồi!” Lâm Dương cười nhẹ.
“Không có gì! Nào, anh định làm gì với hai người này?” Trịnh Nam Thiên mỉm cười, ánh mắt ông rơi trên người Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh đang ngồi trên ghế sô pha…
Nghe thấy lời này của Trịnh Nam Thiên, cả người Hùng Mẫn Sinh run rẩy, bị dọa đến không dám nói gì, vội cúi đầu.
Võ Nhân vẫn còn tốt, dẫu sao thì ông ta cũng từng đó tuổi, tầm nhìn tương đối thoáng.
“Chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, thật sự không ngờ đến sau lưng bác sĩ Lâm lại là tướng quân Thiên, hôm nay ngã trong tay bác sĩ Lâm, chúng tôi không còn lời gì để nói, muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được!” Dáng vẻ Võ Nhân như thấy chết không sờn, trực tiếp nhắm mắt lại, im lặng chờ quyết định của Lâm Dương.
“Ông Vũ, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải là thời cổ đại một lời không vừa ý là chém giết. Không sai, ông thực sự đắc tội tôi, nhưng không có nghĩa là tôi phải giết ông để trút giận! Tôi không có đê tiện như thế” Lâm Dương lạnh nhạt nói.