“Anh Cực, hiện giờ anh chưa thể xuất viện được, ở lại quan sát một thời gian nữa đi!” Bác sĩ hô to.
“Không cần! Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt!”
Lệ Vô Cực nói xong thì lao xuống tầng.
Trên xe.
“Cảm giác thế nào?” Lâm Dương bình thản hỏi.
“Tốt hơn rất nhiều. Y thuật của bác sĩ Lâm thật sự khiến người ta bội phục!” Lệ Vô Cực cảm thán.
“Xuất phát đi!” Lâm Dương nói.
Huỳnh Lam gật đầu, lập tức lái xe tới sân bay.
Máy bay tư nhân Mã Hải mua đang ở tại sân bay, hai người bước lên máy bay, bay một mạch tới núi Thiên Côn.
Mà Kỳ Lân Môn kia nằm ở sâu trong núi Thiên Côn…
Lâm Dương tâm sự nặng nề, dọc đường đều khép hờ mắt suy nghĩ.
Lệ Vô Cực lại có vẻ rất khách sáo.
Thỉnh thoảng anh ta lại nhìn sang Lâm Dương, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có vẻ cảm thấy như vậy vô cùng xấu hổ, Lâm Dương mở lời phá vỡ bầu không khí này.
“Anh thật lòng thích Trịnh Nhã Vân sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lệ Vô Cực thoáng thay đổi, rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.
“Vốn dĩ rất thích, nhưng nghĩ lại cẩn thận, đột nhiên cảm thấy thứ gọi là thích này không quá đáng giá.”
“Tình yêu của anh thành lập trên sự đáng giá và không đáng giá sao?”
“Anh không biết đâu, lần đầu tiên tôi xuống núi đã quen được Trịnh Nhã Vân.” Lệ Vô Cực nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn: “Lúc ấy cái gì tôi cũng không hiểu, tò mò về tất cả mọi chuyện trong thế giới bình thường, là Trịnh Nhã Vân dẫn tôi bước vào thế giới này, cho nên tất nhiên tôi sẽ có cảm xúc khác với cô ấy.”
Lâm Dương nghe xong, yên lặng gật đầu.
Trong nước có rất nhiều người luyện võ giống như Lệ Vô Cực.
Những người này phần lớn đều đến từ những môn phái chính đạo lánh đời. Từ nhỏ bọn họ đã bắt đầu tập võ, rất ít khi tiếp xúc với thế giới rực rỡ sắc màu bên ngoài, nên khi xuống núi lần đầu tiên, cái gì cũng không biết, không hiểu.
Nếu vào lúc này có người có thể trợ giúp bọn họ, dẫn bọn họ cảm nhận thế giới này, vậy bọn họ sẽ nảy sinh một loại tình cảm độc đáo với người đó.
Hoặc là tình bạn bè, hoặc là trên cả như vậy.
Rất rõ ràng, Lệ Vô Cực đối xử với Trịnh Nhã Vân như vậy.
Có lẽ có cả tình yêu bên trong.
Nhưng Trịnh Nhã Vân chẳng qua cũng chỉ lợi dụng Lệ Vô Cực mà thôi.
“Sau khi xuống núi, tôi đi qua rất nhiều nơi, cũng kết bạn với Trịnh Nhã Vân. Tôi dựa vào lời của cô ấy, khiêu chiến khắp nơi, đánh đến nổi tiếng, thậm chí còn quyết đấu Thiên Kiêu, trở thành kẻ mạnh đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Kiêu. Mà cô ấy cũng dẫn tôi gia nhập Hiệp hội Võ thuật, còn đồng ý làm bạn gái tôi. Cô ấy nói, nếu tôi có thể chiến thắng anh, cô ấy sẽ gả cho tôi…’ Nói đều đây, Lệ Vô Cực ngừng lại.
“Xem ra tôi vừa hủy đi một mối hôn nhân.” Lâm Dương nghiêng đầu nói.
“Anh đừng nói như vậy. Nói thật, tôi còn phải cảm ơn anh đấy. Ít nhất anh cũng khiến tôi nhận rõ rằng Trịnh Nhã Vân chỉ lợi dụng tôi. Nếu cô ấy yêu tôi thì sao có thể bỏ tôi mà đi được? Nếu tôi thật sự cưới người như vậy, chỉ sợ tương lai sẽ rất bi thảm.” Lệ Vô Cực cười chua xót.
Lâm Dương không nói gì.
Anh biết Lệ Vô Cực chỉ đang dối lòng mà thôi.
Có lẽ anh ta thật sự hoàn toàn thất vọng về Trịnh Nhã Vân.
Nhưng sâu trong lòng anh ta chắc chắn vẫn còn yêu Trịnh Nhã Vân…
Chẳng qua anh ta buông được.
“Vậy vì sao anh lại nói cho tôi vị trí của cỏ Thiên Huyền? Còn băng lòng dẫn tôi tới đây?” Lâm Dương đột nhiên hỏi.