Việc này trên cơ bản là đi chịu chết đó!” Một người đàn ông nói trong sự run rẩy.
“Cộng hết những thế tộc tông phái sau lưng tất cả những người có mặt ở đây, sợ rằng vẫn không có cách nào phá được tuyến phòng thủ của thôn Dược Vương. Cho dù chúng tôi có ra tay, cũng khó mà đánh vào trong thôn được. Đến lúc đó ôm thất bại trở về, thôn Dược Vương sẽ lại tiến hành báo thù chúng tôi, vậy làm sao mấy người chúng tôi có thể ngăn chặn nổi? Đó không phải là tự rước lấy tai họa cho mình hay sao?”
“Bác sĩ Lâm, chuyện này… chuyện này không thích hợp cho lắm đâu…”
Mọi người do dự nói.
“Yên tâm, tôi chẳng trông mong gì vào việc các người sẽ tiêu diệt được thôn Dược Vương, tôi chỉ muốn các người đi đánh úp, không nhất định phải xông vào trong thôn!
Hơn nữa, tôi cho phép các người tiến hành cải trang, che giấu thân phận, để tránh thôn Dược Vương báo thù ngày sau!” Lâm Dương đáp.
“Vậy ý nghĩa của trận tập kích này là gì?”
Ông Hàn không thể nào hiểu được.
“Các người không cần hỏi, tôi hỏi các người có đồng ý hay không?” Vẻ mặt của anh không có cảm xúc.
Đám người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, ai nấy cũng đều lưỡng lự, khó có thể đưa ra được quyết định.
Nhưng hiện tại nào cho phép họ được lựa chọn?
Cuối cùng, ông Hàn dẫn đầu nói.
“Nếu không đồng ý, thì sẽ đắc tội với Đông Hoàng Giáo, tông môn vẫn sẽ gặp phải †ai họa ngập đầu như cũ, thay vì như vậy, chẳng thà nghe lời bác sĩ Lâm, như vậy sẽ ít mạo hiểm hơn Nói xong, ông Hàn trực tiếp cầm lấy đan được trên bàn, rồi nuốt vào trong miệng.
Những người khác thấy thế, cũng không còn do dự nữa.
Ực!
ỨỰc!
Ực…
Mọi người tôi một viên, ông một viên, tranh nhau bỏ vào miệng rồi nuốt xuống.
Sau khi đan dược vào bụng, được tiêu hóa cực nhanh, trong nháy mắt đã hóa thành bọt nước, một vài người móc họng muốn z: BH m nôn ra sau khi ra khỏi cửa, nhưng lại lập tức †uyệt vọng.
Chẳng mấy chốc, đan dược trên bàn đã không còn nhiều lắm.
Cậu Kim được Lâm Dương thả ra.
Anh ta ôm cổ, vừa ho khan, vừa nhìn viên đan dược kia.
“Cậu chủ, mau ăn đi! Mau ăn đi!”
“Cậu chủ, chớ có lưỡng lự, hãy mau ăn bill Hai cao thủ Thiên Hạt Giáo vội vàng thúc giục.
Vẻ mặt của anh ta do dự, cuối cùng vẫn cắn răng, nhét viên thuốc vào trong miệng, rồi ực một tiếng nuốt xuống.
“Tiên khách!”
Lâm Dương lạnh lùng nói, xoay người đi ra khỏi cửa trước tiên.
Đám người trong phòng họp, ai nấy cũng mang vẻ mặt như tro tàn.
Bọn họ vốn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đâm một kích vào Lâm Dương.
Nhưng không ngờ lúc này lại liên lụy đến bản thân mình…
Đám người ủ rũ rời đi.
Còn Lâm Dương thì lại trở về phòng nghiên cứu, tiếp tục nghiên cứu giải dược cho Tô Nhan.
“Bác sĩ Lâm, thế này thật sự sẽ không sao chứ?” Dịch Quế Lâm đi vào, trên gương mặt vẫn còn lộ ra chút lo lắng.
“Phải phái người đi điều tra thôn Dược Vương này một chút.” Ánh mắt của anh hơi híp lại, quay đầu bảo: “Đi gọi Tô Vũ Nhi tới đây.
“Được.” Dịch Quế Lâm chạy đi.