Người ngồi bên cạnh hỏi bà ta.
“tất cả tiến hành theo kế hoạch, sau đó bắt Lâm Dương lại cho tao, tao phải chính tay xử lý tên chó không biết trời cao đất dày ấy! Đề xem xem tên khốn ấy rốt cuộc có tư cách gì mà dám ra điều kiện với Lâm gia chúng ta.” Lâm Tử Yên nồi giận đùng đùng, cố gằng giọng lại.
“Vâng, thưa phu nhân.”
Rất nhanh, 1 cuộc điện thoại nữa đã được gọi di.
Người nhà họ Lâm trốn ở xung quanh Giang Thành đang bắt đầu tiến vào trong, đồng thời xâm nhập vào Dương Hoa và tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
Nhưng lúc bọn chúng vừa lên xe chuẩn bị hành động, thì bỗng từ đâu xuất hiện mấy chiếc xe màu đen bao vây xe của chúng lại.
Người nhà họ Lâm hốt hoảng còn chưa kịp định thần lại, thì đã bị mấy người trong xe đen lôi xuống xe, đánh cho 1 trận.
“Aaa?”
“Bọn mày là ai?”..
“Bọn mày muốn làm gì?”
Đám người nhà họ Lâm kêu la thảm thiết, cố gắng vùng vẫy chống cự.
Mặc dù bọn họ võ công cũng không phải tầm thường, nhưng đối phương lại quá đông, vừa đánh ngã được 2 tên thì lại bị phản công, nằm sõng soài ra nền.
“Đánh gãy hết tay chân chúng nó đi!”
Huỳnh Lam bước từ trên xe xuống, giọng lạnh tanh.
“Vâng, lão gia.”
Người bên cạnh hô lên, đồng thời ra tay mạnh hơn.
Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng xương bị bẻ gãy không ngừng vang lên.
Tiếp sau đó là những tiếng rên thấu trời xanh.
Huỳnh Lam liếc nhìn bọn chúng 1 cái, liều rút điện thoại ra gọi ngay cho Lâm Dương.
“Thế nào rồi?“ Lâm Dương ngồi trong chiếc Bentley, lạnh lùng hỏi.
“Thưa chủ tịch, đã giải quyết xong cả rồi.“ Huỳnh Lam cung kính đáp.
“Không được chủ quan, Lâm gia có khả năng sẽ trả thù lại!”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Huỳnh Lam tắt máy, sau đó đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ rút lui.
Lúc này Lâm Tử Yên ở Nha Sơn bỗng nhận được cuộc gọi từ người nhà họ Lâm.
“Phu nhân, không xong rồi, mấy người được phái đi bắt Lâm Dương…toàn bộ đều bị thương cả rồi!” ũ “Cái gì?”
Lâm Tử Yên toàn thân run. lên, còn cho rằng mình vừa nghe nhầm.
Bà ta trừng mắt nhìn vào màn hình điện thoại, gấp gáp hỏi lại: “Cậu…cậu nói lại lần nữa! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”
“Phu nhân, người mà chúng ta phái đi bất ngờ bị mai phục, toàn bộ đã bị bẻ gãy hết tay chân! May mà có người đi đường nhìn thấy giúp bọn họ báo cảnh sát!”
Người này mếu máo như sắp khóc.
Lâm Tử Yên mặt tái bệt ra.
Nhưng bà ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Có vấn đề…nhất định là có vấn để!!”
Bà ta vội lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.