“Tôi sẽ giải thích cho gia tộc, anh đừng lo lắng, tôi chỉ muốn anh lập tức cút cho tôi, ngay lập tức!” Lương Hồng Anh hét lên nói.
“Cái này …” Người đàn ông đeo kính râm do dự.
“Thế nào? Các anh đến lời của tôi còn không nghe sao?
Vậy được, tôi sẽ lập tức nói với ông nội tôi, tôi muốn xem thử, ai xui xẻo hơn!”, Lương Hồng Anh tức giận hét lên.
Khi người đàn ông đeo kính râm vừa nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, do dự một chút, nghiền răng: “Vậy được, cô Hồng Anh đã nói như vậy rồi, chúng tôi đi!”
Giọng nói rơi xuống đất, những người mặc đồ đen này lần lượt lên xe, trực tiếp rời đi.
Tô Nhan thây vậy, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mặt mũi của cô Lương này cũng thật là lớn …
“Cảm ơn cô Lương.” Tô Nhan mặt mang theo nụ cười nói.
“Không cần khách sáo.” Lương Hồng Anh lắc đầu.
“Cô Lương, cô biết những người này sao? Tôi nghe cô nói chuyện với anh ta, hình như là người của gia đình cô vậy?” Tô Nhan nghỉ hoặc hỏi.
“Bọn họ chỉ là vệ sĩ của gia đình chúng tôi.” Lương Hồng Anh mỉm cười nói.
Vệ sĩ?
Tô Nhan trong lòng hơi chắn động.
Xem ra cô Lương này không phải nhân vật bình thường.
Tô Nhan trong lòng thầm có một suy nghĩ nhỏ, nhát định phải có quan hệ tốt với cô Lương.
Nhưng Lâm Dương không quan tâm đến điều này.
“Cô Lương, cô có thể thu xếp cho mẹ đỡ đầu của tôi không, tình hình hiện tại của bà ấy rất không ổn, cô có thể giúp tôi chuyển bà ấy đến bệnh viện khác được không?”
Lâm Dương trầm giọng nói.
“Lâm Dương, tôi đã nói rồi, bệnh viện lớn không đến được. Chỉ có thể sắp xếp bà ấy đến một phòng khám nhỏ.
Nếu anh đến bát kỳ bệnh viện nào, bà ấy đều sẽ bị đuỏi ra ngoài!”
“Vậy thì đến phòng khám nhỏ!” Lâm Dương lập tức hét lên.
“Được rồi, lập tức đưa bà ấy lên xe của tôi!” Lương Hồng Anh nói.
Lâm Dương gật đầu, lập tức đặt Lương Thu Yến lên xe.
Lương Hồng Anh vội vàng ngồi vào vị trí lái xe và bắt đầu nổ máy, liền muốn đạp ga.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Lương Hồng Anh rung lên.
Lương Hồng Anh khẽ cau mày, cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua ID người gọi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Nhanh như vậy sao?” Cô ấy thì thầm.
“Cô Lương, có chuyện gì vậy?” Lâm Dương hỏi.
Lương Hồng Anh không nói lời nào, nhưng sau khi do dự: một chút, cô ấy nhắn nút bắt máy.
“Ông nội …có chuyện gì vậy?”
“Ông nội?”
Lâm Dương ở phía sau cau mày.
Không lẽ người gọi điện thoại cho Lương Hồng Anh …là ông nội của cô áy Lương Vệ Quốc?
Nếu như là vậy, thì sẽ dễ làm rồi.
Nói cách khác, Lương Hồng Anh biết Lâm Dương chính là Lâm thần y, còn Lương Vệ Quốc đó cũng đã được Lâm Dương chữa khỏi bệnh, theo lý mà nói, nhà họ Lương nên đối xử tốt với Lương Thu Yến mới đúng, tại sao lại gây khó khăn cho Lương Thu Yến như vậy?
Lẽ nào Lương Vệ Quốc là người lấy oán báo ân?
Điều này cũng hoàn toàn không cần thiết.
Rốt cuộc, Lương Thu Yến là người của gia đình bọn họ.
Hơn nữa, Lâm Dương và nhà họ Lương không có thù oán gì.
Vậy chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ có ẩn tình gì sao?
Lâm Dương âm thầm cau mày, trong lòng cân nhắc đến nguyên do.
Lương Hồng Anh đẩy cửa xe, đứng ở bên đường thấp giọng nói cái gì đó với người ở đầu dây bên kia.
Chỉ thấy sắc mặt của cô ấy càng ngày càng khó coi, ẳn ý trong đôi mắt cũng càng ngày càng nhiều, mở miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không nói ra được.
Cuối cùng, cô ấy cúp điện thoại, người ủ rũ liếc nhìn Lâm Dương và Tô Nhan trên xe, trong mát tràn đầy vẻ có lỗi và bất lực.