Nhưng anh ta vẫn còn có chút lý trí.
Đối mặt với loại tồn tại tựa như thần tiên này, căn bản là anh ta không có phần thắng.
Một chiêu tùy ý của đối phương cũng có thể xuyên thủng mười vách tường, cái này nếu mà đánh lên người anh ta, vậy còn không chắc là tan xương nát thịt đâu?
Nghĩ vậy, người con trai lạnh run, gian nan mà nhìn hai tay cùng hay chân của mình, trở nên do dự.
“Xem ra là muốn tôi ra tay rồi.” Lâm Dương cất bước đi đến.
“Đừng, đừng, tôi. .. tôi tự làm. Bác sĩ Lâm, để tôi tự làm” Người con trai vội vàng nói.
Nói xong, anh ta cắn răng một cái, nâng cánh tay lên hung ác đánh về phía hai chân cùng hai tay của mình.
Âm thanh thanh thúy vang lên.
Người con trai đau đến gần như muốn ngất đi.
Mà ở lúc này, Lâm Dương tiến lên vài bước, đá một cước vào cánh tay phải của người con trai.
Đau đớn kịch liệt đánh úp lại, người con trai té ngã tại chỗ trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Không thể không nói, tuy lúc trước người con trai này thể hiện ra cực kỳ kiêu ngạo, nhưng xem như cũng co được dãn được, vì mạng sống, anh ta cũng có thể buông xuống được.
Lâm Dương nhìn về phía người con gái bên kia.
Cô ta hơi mở mắt ra, đã đem một màn này đều thu hết vào trong mắt rồi.
Trong lòng cô ta dao động, thật ra cô ta cũng giống như người con trai.
Thấy Lâm Dương nhìn về phía cô ta, cô ta theo bản năng khép hai mắt lại, thân thể mềm mại có chút run run.
Khóe miệng của Lâm Dương nhếch lên, lập tức đi về phía cô ta.
“Đừng… đừng lại đây…”
Người con gái lạnh run, thấp thỏm lo âu hét lên.
Thấy Lâm Dương đi tới, người phụ nữ sợ tới mức hô hấp như muốn ngừng lại.
Cả đời cô ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
“Anh… Anh muốn làm cái gì hả? Anh muốn làm gì??”
Người phụ nữ run rẩy hét lên.
Mặc dù giọng nói rất yếu ót.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu, bởi vì không cần thiết nữa rồi.”
Lâm Dương nói.
“Không cần thiết?”
“Lần này tôi sẽ không giết mấy người, mấy người trở về báo tin cho Diệp Ưng, tôi sẽ không giao Dương Hoa của tôi cho bất kỳ ai.
Nếu như bọn họ thực sự có hứng thú với Dương Hoa của tôi thì bọn họ có thể đến lấy, nhưng phải đến bằng năng lực của mình.
Hiểu chưa?”
Lâm Dương nói.
Đồng tử của người phụ nữ hơi giãn ra, cô ta không nói thêm lời nào, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta muốn đồng ý, nhưng cổ họng dường như bị cái gì chặn lại.
Đúng lúc này, một nhóm người chạy từ hành lang đến.
Là nhân viên y tế.
“Chuyện gì đã xảy ra? Người bị thương ở đâu?”