Trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm thấy những tổn thương đầy tủi thân cô phải chịu đựng bỗng trở nên đáng giá.
“Chị ơi, ăn cơm thôi!”
Cửa bị đẩy ra, Lương Huyền Du cầm theo một hộp cơm đi vào phòng bệnh.
Sắc mặt của cô ấy không tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, viền mắt còn hơi đỏ, như là vừa khóc xong.
Nhìn thấy Lâm Dương trong phòng bệnh, Lương Huyền Du không khỏi ngẩn người.
Lâm Dương vì để tránh đi phiền phức đã hóa trang khuôn mặt, không còn là khuôn mặt ban đầu của bác sĩ Lâm.
Rốt cuộc thì người quen biết bác sĩ Lâm trong bệnh viện này quá nhiều, hơn nữa viện trưởng cũng luôn muốn tìm anh.
“Sao anh lại ở đây?” Lương Huyền Du bất ngờ hỏi.
“Tôi đến thăm Huyền Mi.” Lâm Dương nói.
“Hừ, thời điểm nhà gặp chuyện không thấy bóng anh, chờ mãi đến khi chuyện được bác sĩ Lâm giải quyết xong anh mới nhảy ra!
Loại người như anh có khác nào rùa đen rụt đầu đâu? Tôi rất muốn hỏi mẹ tôi rốt cuộc rước về người con nuôi như anh có ích lợi gì!”
Lương Huyền Du lạnh lùng hừ một tiếng, nói thầm.
“Huyền Du, em không được nói thế!” Sắc mặt Lương Huyền Mi lập tức chìm xuống, quát lên.
“Ây dà, chị ơi, không phải em đang nói sự thật sao? Lần này nếu không có bác sĩ Lâm ra tay, nhà chúng ta có thể đã xong luôn rồi…
Chị, lúc nào chị mới sắp xếp cho em gặp bác sĩ Lâm? Em đến nằm mơ cũng muốn được nói chuyện với anh ấy một lời…” Lương Huyền Du chạy qua kéo tay Lương Huyền Mi năn nỉ ỉ ôi nói.
“Em đừng mơ nữa, bác sĩ Lâm bận lắm!”
Lương Huyền Mi hừ hừ nói.
“Chị, có phải chị sợ em đoạt mất bác sĩ Lâm của chị không?” Lương Huyền Du lập tức giận lên, nói.
“Em… sao có thể? Cái đầu nhỏ như hạt dưa này suốt ngày nghĩ linh tinh!” Lương Huyền Mi dở khóc dở cười.
“Hừ, vậy chị mau nói thật cho em, bác sĩ Lâm đang ở đâu?” Lương Huyền Du lập tức truy hỏi, sau khi nói xong thì nghiêm túc nói: “Chị, đời này chị chưa từng lừa gạt em, lần này chị cũng không được lừa em đâu đấy! Chị mau thành thật nói cho em! Rốt cuộc hiện giờ bác sĩ Lâm đang ở đâu?”
Lương Huyền Mi nghe xong, liếc Lâm Dương một cái, yên lặng chốc lát, sau đó bình thản nói: “Được, vậy chị nói em nghe là được chứ gì, thật ra… bây giờ bác sĩ Lâm đang ở trong phòng bệnh này!”
“Trong phòng bệnh này?”
Lương Huyền Du nhìn trái nhìn phải, nhưng trong phòng bệnh chỉ có ba người họ thôi mà.
Cô ấy hơi kinh ngạc nhìn Lâm Dương, không thể tin nổi nói: “Chị, ý chị không phải là…
“Em đoán không sai, không phải em nói chị đừng lừa em sao? Vậy chị sẽ nói thật với em, Lâm Dương chính là bác sĩ Lâm kial” Lương Huyền Mi nói.
Lời Lương Huyền Mi không thể không khiến người khác ngạc nhiên.
Ít nhất ở trong tai Lương Huyền Du là như vậy.
Cô ấy sững sờ nhìn Lâm Dương, đầu có chút run lên, lại nhìn Lương Huyền Mi, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ ra.
Lâm Dương không nói gì.
Anh không ngờ Lương Huyền Mi sẽ trực tiếp nói ra sự thật.
Nếu Lương Huyền Mi thực sự không nói dối Lương Huyền Du như Lương Huyền Du đã nói, thì cô ta nói vậy là không có lỗi với Lương Huyền Du, không có lỗi với lương tâm của mình.
Nhưng Lâm Dương biết, Lương Huyền Mi vui vẻ không ngại vạch trần thân phận của anh như vậy là có lý do.
Có lẽ chính là… Cô ta tin chắc Lương Huyền Du sẽ không tin lời cô ta nói.
Dù sao thì… Chuyện này cũng quá hoang đường.
Nhìn từ góc độ nào thì nó cũng giống như một câu nói đùa.
Quả nhiên.