Một quyên này quả thật là giống như thiên thạch va chạm vào trái đất, làm rưng chuyển mặt đất, thanh thế to lớn.
Phụt phụt.
Lâm Dương lại một lần nữa phưn ra máu tươi, cơ thể không ngừng chấn động, mắt cũng trừng lớn thêm mấy phần, thế nhưng anh còn chưa chất.
Vân nhìn Dương Thanh Tùng với nụ cười thản nhiên trên môi, đường như anh căn bản không để một quyền này vào mắt.
“Ông già…
Còn chưa đủ đâu…
Ông vẫn phải dùng thêm chút lực đó!”
“Œ ẤT…
Hai mắt Dương Thanh Tùng đột nhiên trừng to, gào thét một tiếng, một quyên lại một quyền.
Phụt phụt phụt.
Lâm Dương lại phun ra một ngựm máu tươi.
Một cảnh tượng chấn động lòng người…
Lâm Dương vẫn mỏ to mắt, hơi thở vẫn còn.
“Á” Dương Thanh Tùng giông như điên rồi, ông ta liên tiếp gầm thét, nắm đấm rơi như mưa đánh mạnh về phía người Lâm Dương.
Ông ta không tin, ông ta không tin tên nhóc Lâm Dương này lại có thân thể bất tử.
Rầm rầm rầm.
Rầm.
“Chết đi, chết đi, chết đi cho tôi, chết chết chết…”
Dương Thanh Tùng gâm rú như một con thú đữ, ông ta đã hoàn toàn điên cuồng.
Một quyên lại một quyên cứ thế đánh xuống.
Mỗi một quyền đánh xuống giống như muốn xé nát mọi thứ trước mặt, dường như muốn đánh xuyên.
thủng cả trời đất này.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng kia đều cảm.
thấy da đầu của mình tê đại, toàn thân không nhịn được run lẩy bẩy, quá sợ đáng sợ.
Mọi người chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình giống như sắp bị những tiếng va chạm kia làm cho hỏng mất, cương phong không ngừng từ trên người Lâm Dương bùng nổ.
Đây đều là sức lực trên nắm đấm của Dương Thanh Tùng.
Những kiến trúc xung quanh nhà họ Dương đều bị sụp đổ.
Trên mặt đất là vô số vết nứt đếm mãi không hết, khắp nơi đều là những khe hở, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang tàn, không một ai dám đi đến gần đó.
Thậm chí còn có rất nhiều người không dám nhìn nữa.
Cảnh tượng này quá mức rung động.
“Hay, hay lắm, đánh hay lắm!”
Dương Hồng Vũ hưng phấn vỗ một chưởng.
Ông ta rất thích nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng rất muốn nhìn.
Ông ta không sợ cương phong, đứng trước đám người, kích động nhìn qua.
Chỉ là những âm thanh trầm đục đó dần dần trở nên nhỏ hơn.
Giống như không đủ sức lực nữa.
Hô hấp của Dương Thanh Tùng cũng dần dần trở nên dồn dập.
“Chú?” Dương Hồng Vũ khẽ giật mình.
“Cũng sắp hết… Nửa tiếng rồi nhỉi Bên này lại vang lên giọng nói, trái tim của người nhà họ Dương treo lơ lửng trên cao như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vừa đến nửa tiếng… Dương Thanh Tùng không còn sống được lâu nữa.
Quả nhiên ông ta ngừng công kích.
Lúc này đây ông ta đã không vung quyền được lên nữa.