“Hả?”
Vạn đại sư chết lặng.
Chỉ thấy Lâm Dương hơi dùng sức.
“Kengl!’ Con dao găm đã bị bẻ gấy.
Ngón tay thả ra.
“Leng keng!”
Lưỡi dao gãy rơi xuống đất.
Vạn đại sư đứng như trời trồng.
“Sao ông lại muốn tự tay tuyệt luôn đường sống cuối cùng của mình vậy?”
Lâm Dương nắm lấy cánh tay của ông ta, hít một hơi rồi quay người bước di.
Vạn đại sư cả người run lầy bầy, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại dùng hết sức hét lên: “Không! Bác sĩ Lâm!! Anh không thể giết tôi! Không!”
Nhưng đã vô dụng rồi.
Lâm Dương vung tay Vạn đại sư mở lớn đồng tử, đứng bật dậy giống như bị điên vậy.
Cơn đau buốt phía bụng như muốn cắt đứt hết dây thần kinh trên người ông ta.
Nhưng ông ta không màng đến, liều mạng quay đầu bỏ chạy Lúc này mạng sống mới quan trọng, chỉ cần chạy hết sức là được!
Chỉ là…
Ông ta còn cơ hội để chạy sao?
Thuộc hạ của Huỳnh Lam lấy ra khẩu súng lục, nhắm thẳng vào Vạn đại sư ‘Bùm bùm bùm’ Tiếng súng chói tai vang lên.
Vạn đại sư đang chạy kia run rầy, hai mắt mở to, toàn thân đông cứng.
Ông ta cố gắng quay người lại, để có thể nhìn người thanh niên kia lần nữa, nhưng ông ta đã không còn sức lực đề làm như vậy nữa.
Vạn đại sư ngã xuống dất, không còn động tĩnh gì nữa.
Dương Trọng đờ người nhìn cảnh này, trong não hoàn toàn trống rỗng.
Sao hắn ta lại không nghĩ đến, tên Lâm Dương này… lại điên cuồng như vậy?
Huỳnh Lam lái xe qua, dừng trước mặt Lâm Dương Lâm Dương ngồi lên xe.
“Đinh Mao!”
“Chủ tịch Lâm!“ Định Mão nhanh chóng tiến đến.
“Chuyện ở đây tôi giao cho ông, sau này chuyện của Thanh Đô, do ông quyết định! Hợp đồng này ông mang theo đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu như nhà họ Dương có ý định vi phạm hợp đồng thì hãy.
báo cho tôi ngay lập tức.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm! Vâng, chủ tịch Lâm!”
Đinh Mao liên tục cung kính cúi chào.
Tỉnh tinh!
Âm thanh của tách trà vỡ vang vọng từ trong ra ngoài phòng.
Người ta đứng chật từ trong phòng ra đến bên ngoài.
Dương Trọng quỳ dưới mặt đất, cúi thấp đầu không nói gì.
Cạnh hắn là Dương Điện đang hôn mê bất tỉnh, và một số người trong Nhà họ Dương đang run rầy quỳ dưới dất.
Bầu không khí trong căn phòng vô cùng nặng nề.
Không ai dám ngầng đầu lên.
Phía trên, một người đàn ông trung niên trong bộ trang phục thời Đường đứng quay lưng về phía họ.