Bảy người bên phía Cô Sơn nhìn thấy hai chữ này, ánh mắt nhất thời trừng to.
“Anh cả…” Một người phụ nữ kích động nói.
Người đàn ông ở bên yên lặng gật đầu, trên mặt đều là ý cười.
“Ha ha ha, tôi biết giáo chủ Lâm chính là thức thời như thế, nhanh giao cho tôi đi!”
Thế nhưng Lâm Dương không đưa tới mà chính là từ trong ngực lấy ra một quyển bí tịch.
Rõ ràng là từ trên người Dương Thanh Tùng lấy được “Thuật Bát Môn Độn Giáp”.
“Bí thuật?” Người đàn ông kia khẽ giật mình, lúc này gã ta mừng rỡ không thôi, liên tục đưa tay ra.
“Hay hay lắm, không nghĩ đến ngay cả thứ này giáo chủ Lâm cũng có, đây là muốn hiến cho Sơn chủ của chúng ta à? Nhanh đưa cho tôi nhanh đưa cho tôi.”
“Cầm lấy đi!”
Lâm Dương ném ba quyển bí tịch trên mặt đất, lúc này người đàn ông cúi người xuống nhặt, những người còn lại cũng kích động không thôi.
Ba bản bí tịch này, mỗi một bản đều là tuyệt học đương thời.
Nếu như có thể hội tụ trên một người, nhất định là đứng đầu võ học trong nước.
Ngay tại lúc đám người kia nhặt ba bản bí tịch lớn, lại ý thức được không thích hợp.
Người đàn ông kia nhìn xung quanh.
Lúc này gã ta mới phát hiện ra, bốn phương tám hướng, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện cao thủ của Đông Hoàng Giáo, đếm mãi không hết.
Mọi người vây quanh bọn họ ba vòng, vô cùng chặt chẽ, chật như nêm cối.
Vô số đao, súng, gậy gộc, đều hướng về phía bọn họ.
“Giáo chủ Lâm, cậu có ý gì?” Người kia nhăn mặt lại, trầm giọng quát hỏi.
“Chẳng có ý gì cả, tôi cho các người một lời giải thích, có phải bây giờ các người cũng nên cho tôi một lời giải thích không?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
“Láo xược!”
Người đàn ông kia giận tím mặt.
“Bác sĩ Lâm, cậu đúng là to gan, cậu định làm gì đây?
Cậu muốn đối đầu với Cô Sơn chứng tôi à? Muốn chống lại liên minh mười ba Cô Sơn ư? Tôi nói cho cậu.
biết, đạng thế lực giống như nhà họ Dương, chúng tôi còn mười hai thế lực nữa, cậu đấu với người nhà họ Dương, cậu còn có thể đấu với thế lực của mười hai gia tộc chúng tôi nữa ư? Cậu chán sống à?”
“Thật đúng là lấy trứng chọi đát”
“Không biết tốt xấu, thật đúng là điếc không sợ súng!”
Những người còn lại cũng nhao nhao mắng chửi.
Nhưng Lâm Dương lại bình tính như thường, không, chút nào bị lay động, sắc mặt anh không thay đổi, nói.
“Thật ra nếu các người chịu ngoan ngoãn đàm phán.
với tôi, hạ thấp tư thái xuống, hạ thấp giọng điệu nói chuyện của mình xuống, nói không chừng tôi sẽ tiếp nhận những lời các người nói.
Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, hỏi Lâm Dương.
“Chỉ là ở ngay trước mặt tôi, các người đánh thủ hạ của tôi thành đáng vẻ như thế này, nếu như tôi không làm chút gì đó, sao có thể khiến giáo chúng tin phục?
Làm sao còn có thể ngồi vững trên vị trí Giáo chủ của Đông Hoàng Giáo này chứ?”
“Nếu như cậu đám đối đầu với Cô Sơn tôi! Cho dù có là vị trí nào đi chăng nữa thì cậu cũng không ngồi vững đâu, bác sĩ Lâm à, nghe lời khuyên của tôi đi, lập tức bảo người của cậu biến ngay, bây giờ chúng tôi cần phải quay về bàn giao những thứ này, nếu như chúng tôi có nửa điểm tổn thất, tôi cam đoan, cho đù là Đông Hoàng Giáo hay là Tập Đoàn Dương Hoa của cậu đều sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô!”