Diệp Huyên hơi khiếp sợ: “Lợi hại thế à?”
Đế Khuyển trầm giọng nói: “Tiểu tử, thứ này vô cùng vô cùng quý giá, năm đó Thần tộc của ta cũng chỉ có một chiếc, mà rõ ràng chiếc kia còn không tốt như chiếc này, có lẽ chiếc này của ngươi là tàu Đế Tinh chân chính!”
Nói đến đây, nó im lặng một lát rồi tiếp tục: “Bây giờ ngươi có thể đến Thần tộc một chuyến rồi”.
“Thần tộc?”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Đi Thần tộc á?”
VietWriter
Đế Khuyển nói: “Coi như giúp ta đi! Nếu Thần tộc còn có người may mắn sống sót, thì tình cảnh của bọn họ lúc này có thể không được tốt lắm”.
Diệp Huyên nặng nề hỏi: “Xa không?”
Diệp Huyên nói: “Với ngươi lúc trước thì rất xa, nhưng bây giờ có thứ này, có thể xuyên thẳng qua tất cả hắc động, cho nên cũng không xa nữa”.
Diệp Huyên gật đầu một cái: “Được!”
Nói thật, hắn cũng muốn đến Thần tộc xem thử, xem thử chủng tộc đã từng cực kỳ mạnh mẽ này.
Dĩ nhiên mục đích thật sự là muốn xem thử có còn bảo vật gì không…
Ngoài hai món bảo vật này, Diệp Huyên còn phát hiện ra ba quả trứng.
Trứng rất to!
Diệp Huyên cầm lấy ba quả trứng, hơi nghi ngờ: “Đế Khuyển huynh, đây là thứ gì vậy?”
Đế Khuyển hờ hững đáp: “Sao ta biết!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, trong tay cô bé còn đang ôm hai quả linh quả.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi đi tới trước ba quả trứng, cô bé cẩn thận quan sát nó một lát, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Cho ta đi!”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi sẽ không lấy đi ăn đó chứ?”
Tiểu Linh Nhi gõ nhẹ lên ba quả trứng kia, sau đó cười hì hì nói: “Ta lấy đi nuôi, nói không chừng có thể ấp ra gà con đó!”
Diệp Huyên: “…”
Cứ thế, ba quả trứng kia bị Tiểu Linh Nhi ôm đi.
Lúc này, đại thần tầng hai đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ta phải đi rồi!”
Nụ cười của Diệp Huyên dần biến mất: “Rời khỏi nơi này sao?”
Đại thần tầng hai gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Ta muốn trở về xem sao!”