Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện gì thế này?”



“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”



Hà Bá Thiên đứng bên ngoài nổi cơn tam bành, nhưng ông ta không dám xông vào.



Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen này rõ ràng là địa bàn của ông ta, nhưng lúc này, cơ bản là ông ta không dám nhấc chân bước vào.



Cửa của hội quán đã mở rộng.



Nhìn thật giống cái miệng há rộng, đủ để nuốt trọn những người xông vào đó!



Quan trọng là cả ba cao thủ của hội Giao Long đều vào trong rồi, thế nhưng cũng biến mất không dấu vết.



Rốt cuộc có nhân vật thần bí nào đang ẩn nấp bên trong?



Hay là quái vật?



Khi đám đàn em của hội Giao Long đang bị tòa nhà trước mắt dọa cho sợ chết khiếp, không dám nhấc chân xông lên.



Bỗng nhiên có một người đàn ông giao đồ ăn đi xe đạp điện đến.



Anh ta dừng xe trước cửa tòa nhà trước sự quan sát của đám đông.



Sau đó, xách đồ ăn đi vào bên trong.






Vì phòng khách không có đèn, người giao hàng hơi do dự, anh ta đứng trước cửa gọi to một tiếng.



“Là ai đã đặt đồ ăn?”



“Tôi, của tôi”.



Lúc này, trong bóng tối vọng lại tiếng một người đàn ông.



Giọng người đàn ông này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn.



“Ái chà! Mới sáng sớm đã phải ở đây làm một đống việc, tôi đói chết đi được!”



Lúc này, liền nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên cười hi hi từ trong bóng tối đi ra.



Cậu ta nhận đồ ăn từ tay người giao hàng.



Đợi người giao hàng rời đi, Hứa Hạo Nhiên đứng dựa cạnh cánh cửa.



Vừa ăn mỳ, vừa nhìn Hà Bá Thiên cười.



“Mấy anh em, có ai chưa ăn sáng không?”



“Tôi có ý kiến, mấy người nên gọi mỳ của nhà hàng Hải Giác”.



“Mỳ này, không chỉ dai, mà nước mỳ cũng đậm đà, hơn nữa còn đầy đủ, ăn no căng bụng.”



Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa cầm đôi đũa húp mì “sùm sụp”.



Hà Bá Thiên nắm chặt tay!



Ông ta tức đến run người!



Vô cùng nhục nhã!



Đây là sự sỉ nhục lớn!



Hà Bá Thiên gầm lên giận dữ, lập tức dẫn đám lâu la còn lại xông đến chỗ Hứa Hạo Nhiên đang đứng.



“Trời ơi!”



“Ông đây còn chưa ăn hết bát mỳ, chúng mày đã động chân động tay rồi!”



Nói xong, Hứa hạo Nhiên bưng bát mì quay đầu chạy.



“Anh em, xong lên cho tôi!”



“Ai bắt được thằng nhãi con này, tôi thưởng một triệu!”



Phần thường dành cho người có lòng dũng cảm!



Đám xã hội đen lưu manh kia, có ai là không vì tiền cơ chứ?



Mới nghe đến một triệu tiền thưởng, họ lập tức hừng hực khí thế xông lên, từng người chấn chỉnh lại tinh thần, liều mạng phi vào trong bóng tối!



Lúc này Hà Bá Thiên đứng trước cửa, ông ta không dám xông vào.



Bởi vì, đám đàn em vừa xông vào, lại một lần nữa bặt vô âm tín.



Im phăng phắc!



Lúc này đứng ở cửa, cũng đã cảm thấy tòa này vô cùng ma mị và đáng sợ.



Lúc này, Hà Bá Thiên đứng ở cửa lớn.



Lúc nãy Hứa Hạo Nhiên còn đang đứng ăn mỳ ở đây.



Thế nhưng mới chớp mắt thôi, cậu ta đã biến mất.



Đám chân tay đuổi theo Hứa Hạo Nhiên cũng mất tích luôn.



Đợi khi Hà Bá Thiên quay đầu lại, ông ta phát hiện sau lưng mình không còn lấy một bóng người.



Biến mất hết rồi.



Tất cả không còn một ai!



Đường đường là hội trưởng hội Giao Long, vậy mà trong chớp mắt đơn độc một mình.



“Cộp!”



Hà Bá Thiên cảm thấy sợ hãi.



Bươn trải ở thủ đô mấy chục năm, vậy mà bây giờ lại cảm thấy chùn bước rồi!



Ông ta vội lùi lại mấy bước.



Vừa lùi mắt vừa nhìn chằm chằm về phía trước.



Dường như lo sợ sẽ có một khuôn mặt dữ tợn phi ra từ trong bóng tối kia.



Một con quái vật há miệng là có thể cắn nạt ông ta!



Cứ lùi mãi lùi mãi, lưng Hà Bá Thiên đột nhiên va vào thứ gì đó ở phía sau.



Cảm giác này xong như va vào một bức tường.



Hà Bá Thiên vội xoay người lại, ông ta phát hiện có một người đứng sau lưng mình.



Thân hình cao lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK