Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt ông lão tóc bạc không chút thay đổi, lại xuất kiếm.



Vù!



Một tiếng kiếm phóng lên cao, chấn động trời cao.




Xa xa, đồng tử của Nhậm Bình Sinh chợt co rụt lại, lão ta đột nhiên giơ hai tay lên: “Thiên Địa Đại Đồng!”



Ầm!



Ngay lúc này, trời đất như ngưng tụ trong lòng bàn tay lão ta, một luồng uy lực của thiên địa thổi quét ra từ lòng bàn tay lão ta.




Ầm ầm!



Kiếm quang vỡ tan, nhưng mà Nhậm Bình Sinh lại bị lùi xa nghìn trượng.



Nhậm Bình Sinh vừa mới dừng lại, không gian sau lưng lão ta hoá thành hư vô không một tiếng động.



Nhậm Bình Sinh nhìn về phía ông lão tóc bạc, trong mắt lão ta là nỗi sợ hãi sâu sắc: “Các hạ rốt cuộc là ai!”



Vẻ mặt ông lão tóc bạc không chút thay đổi, ông ta mở lòng bàn tay ra: “Thiên nhân hợp nhất!”



Vừa dứt lời, một thanh kiếm hư ảo đột nhiên ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta, Nhậm Bình Sinh nhìn thấy vậy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, lúc này đây, lão ta không chút do dự, xoay người bước đi.



Nhìn thấy Nhậm Bình Sinh chạy mất, ông lão tóc bạc nhíu mày lại, ông ta không lựa chọn đuổi theo, mà xoay người nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười gượng gạo: “Xin chào tiền bối!”



Ông lão tóc bạc nhìn đánh giá Diệp Huyên một lát rồi nói: “Nơi này không chào đón người ngoài!”



Diệp Huyên do dự một chút: “Ta có thể ở vài ngày được không?”



Ông lão tóc bạc nhíu mày, mà đúng lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến: “Bảo hắn lại đây!”



Ông lão tóc bạc nghe thấy giọng nói này, vội cung kính hành lễ: “Vâng, tiểu thư!”



Sau đó, ông ta xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Mời đi theo ta!”



Diệp Huyên liếc nhìn về phía chân trời, còn có người?



Không nghĩ nhiều, Diệp Huyên đi theo ông lão, chỉ chốc lát, hắn đã theo ông lão đến trước đại điện Kiếm Tông. Ở trước đại điện, Diệp Huyên nhìn thấy một pho tượng.



Tượng người đàn ông áo xanh!



Lại là người đàn ông áo xanh này!



Người đàn ông áo xanh này rốt cuộc là ai?



Ông lão tóc bạc không dẫn Diệp Huyên tiến vào đại điện, mà là dẫn hắn đến phía sau núi.



Ông lão tóc bạc đưa Diệp Huyên đến phía sau núi Kiếm Tông, ở đó có một căn nhà nhỏ, căn nhà có đặt một cây chổi, mà ở trước căn nhà là một vườn rau, bên trong vườn rau, một cô gái mặc váy xanh
1644587370885.png

Cô gái bỏ bình nước trên tay xuống, chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng nói: “Tiền bối!”



Cô gái nhìn đánh giá Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Thật sự đúng là vậy!”



Diệp Huyên có chút nghi ngờ: “Cái gì?”




Cô gái mỉm cười: “Kiếm đạo của ngươi bây giờ đã nhập phàm rồi?”



Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối là?”



Cô gái nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi muốn biết ta là ai?”



Diệp Huyên do dự một chút, sau đó nói: “Có thể không?”



Cô gái chớp chớp mắt: “Ta không nói cho ngươi!”




Diệp Huyên: “...”





Cô gái đột nhiên vẫy tay phải, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay nàng ta, Diệp Huyên nhìn thấy thanh kiếm này, sắc mặt lập tức thay đổi.



Đây chính là thanh kiếm của người đàn ông áo xanh trên đỉnh tháp!



Cô gái nhìn thanh kiếm, cười nói: “Đã lâu không gặp!”



Thanh kiếm khẽ run lên, giống như đang đáp lại!



Cô gái cười cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối biết thanh kiếm này?”



Cô gái cười nói: “Biết, hơn nữa còn rất quen thuộc!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối rốt cuộc là ai?”



Cô gái chớp chớp mắt: “Ngươi đoán đi!”



Diệp Huyên không nói nên lời, hắn làm sao mà đoán được?



Lúc này, cô gái bỗng nhiên nói: “Ngươi là bị đuổi giết đến nơi đây à?”



Diệp Huyên gật đầu.



Cô gái cười nói: “Vậy ngươi sống có chút thảm!”



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Tiền bối là người của Kiếm Tông sao?”



Cô gái gật đầu.



Diệp Huyên nói: “Tiền bối chắc chắn biết người đàn ông áo xanh kia, đúng không?”



Cô gái chớp chớp mắt: “Biết, hơn nữa, cũng còn rất quen thuộc!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người biết ta?”



Cô gái cười nói: “Vì sao nói như vậy?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Trực giác nói cho ta biết, tiền bối biết ta!”



Cô gái gật đầu: “Ta quả thật biết ngươi!”



Diệp Huyên nhìn về phía cô gái, cô gái cười nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ác ý với ngươi”.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Tiền bối vì sao lại biết ta?”



Cô gái cười nói: “Biết chính là biết, nào có nhiều cái vì sao như vậy!”


Diệp Huyên đang muốn nói, cô gái đột nhiên nói: “Đến đây, tưới rau cùng với ta!”
Nói xong, nàng ta xoay người đi vào mảnh vườn kia, sau đó tiếp tục tưới nước.



Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó đi qua đó, hắn cũng bắt đầu tưới nước.



Lúc này, cô gái đột nhiên nói: “Cha ta nói với ta, chân lý của kiếm đạo nằm ngay trong những chuyện bình thường, những năm gần đây, ta vẫn không thực sự hiểu rõ, đến bây giờ ta cũng không hiểu được, ngươi đã hiểu được chưa?”



Diệp Huyên nói: “Đây là lý do vì sao người trồng rau?”



Cô gái khẽ nhếch khoé miệng: “Lúc mới đầu, ta cũng thấy việc này nhàm chán, nhưng về sau ta lại phát hiện, trồng rau cũng khá thú vị!”




Diệp Huyên hỏi: “Thú vị như thế nào?”



Cô gái cười nói: “Bình tâm!”



Diệp Huyên nhíu mày: “Bình tâm?”



Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Xuất kiếm nhằm vào ta!”



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu, lúc này, cô gái bỗng vung cánh tay ngọc ngà, một tia kiếm quang chém về phía hắn.



Diệp Huyên nhìn thấy kiếm quang này, sắc mặt thay đổi, hắn rút kiếm chém mạnh một nhát.



Ầm!




Cùng với kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên bị lùi mạnh về sau đến trăm trượng.



Sau khi Diệp Huyên dừng lại, kiếm Thiên Tru trong tay hắn rung lên kịch liệt, mà lúc này, cô gái đột nhiên cầm trường kiếm chỉ thẳng vào hắn, Diệp Huyên đang định xuất kiếm, nhưng một luồng kiếm thế tựa như hàng vạn ngọn núi lớn đè trên người hắn, làm cho hắn khó có thể thở.



Diệp Huyên muốn xuất kiếm, nhưng cảm giác kiếm nặng ngàn cân, khó có thể rút lên được.



Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như này.



Lúc này, cô gái ở phía xa đột nhiên cười nói: “Kiếm của ngươi, quá tạp!”



Diệp Huyên nhìn cô gái: “Kiếm của ta đã nhập phàm!”



Cô gái chớp chớp mắt: “Sau đó thì sao?”



Diệp Huyên im lặng.



Cô gái cười nói: “Phàm Kiếm, nó không có nghĩa gì cả, trong Phàm Cảnh cũng chia mạnh yếu và ưu khuyết, Phàm Kiếm hiện nay của ngươi rất kém. Ngươi có biết kiếm của ngươi vì sao lại tạp không?”



Diệp Huyên lắc đầu.



Cô gái cười nói: “Tâm!”



Diệp Huyên nhìn về phía cô gái: “Vẫn mong tiền bối chỉ giáo!”



Cô gái đến trước mặt Diệp Huyên: “Chúng ta tu kiếm, thật ra có thể nói là đang tu tâm, lòng của ngươi hỗn tạp, kiếm của ngươi cũng sẽ hỗn tạp, đặc biệt ngươi bây giờ, tâm tư nhanh nhẹn, đương nhiên, đây không phải chuyện xấu, nhưng dùng trên phương diện kiếm thì là chuyện xấu! Ngươi làm một chuyện, nhất định phải nghiêm túc, nhất định phải chuyên tâm, như vậy mới có thể làm tốt, hiểu chưa?”



Diệp Huyên im lặng.



Cô gái đột nhiên cả giận nói: “Hiểu chưa?”



Diệp Huyên nhướn mày, hung dữ như vậy để làm gì!



Lúc này, cô gái lại nói: “Ngươi là không hiểu hay không phục? Nếu là không hiểu, ta có thể giảng giải lại một lần nữa cho ngươi, nếu là không phục, rất đơn giản, ngươi và ta đấu với nhau, ta đánh tới khi ngươi phục!”



Diệp Huyên vội vàng nói: “Ta, ta đã hiểu rồi!”



Cô gái khẽ gật đầu, nàng ta vỗ nhẹ lên vai Diệp Huyên: “Nhân lúc ta còn chút thời gian, ngươi ở đây trồng rau cùng với ta đi!”



Trồng rau!



Vẻ mặt Diệp Huyên có chút cổ quái.



Cô gái đột nhiên nói: “Không muốn?”



Diệp Huyên nói: “Tiền bối, ta có kẻ địch lớn ở bên ngoài, ta ở lại chỗ này, liệu có liên luỵ đến người không?”



Cô gái chớp chớp mắt: “Ngươi lại đang giở trò với ta!”



Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: “Không có không có!”



Cô gái lạnh nhạt nói: “Chuyện của mình, phải tự mình giải quyết, hiểu không?”



Diệp Huyên nhìn thoáng qua cô gái, sau đó nói: “Tiền bối, vì sao người phải giúp ta?”



Cô gái cười nói: “Nhìn ngươi thuận mắt!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào?”



Cô gái suy nghĩ, sau đó nói: “Ta nhiều tuổi hơn ngươi, đúng không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”



Cô gái nói: “Nếu ta đã nhiều tuổi hơn ngươi, vậy ngươi hãy gọi ta là tỷ đi!”



Tỷ?



Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức sửng sốt.



Cô gái lại nói: “Thế nào, không muốn?”



Diệp Huyên do
1644587392437.png

Không thể không nói, lúc này Diệp Huyên có chút hồ đồ.



Hắn cảm thấy sự việc rất không bình thường!



Thái độ của cô gái này đối với hắn có phần tốt, hơn nữa tốt một cách không bình thường.




Lúc này, cô gái kia đột nhiên nói: “Nhận ta làm tỷ, ngươi uỷ khuất lắm sao?”



Diệp Huyên cười khổ: “Không phải vậy, ta chỉ là có chút nghi hoặc, tiền bối, ta cảm thấy người...”



Cô gái đột nhiên nói: “Không bình thường?”



Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: “Tiền bối, người chắc chắn là bình thường, chỉ là ta thấy chúng ta vừa gặp mặt, người đã muốn nhận ta làm đệ, việc này...”




Cô gái nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Nếu ngươi không nhận, thì cũng không sao!”



Diệp Huyên vội vàng nói: “Nhận! Tiền bối, từ nay về sau, người chính là tỷ của ta! Ta tên là Diệp Huyên, không biết xưng hô với tiền bối như thế nào?”



Cô gái chớp chớp mắt, sau đó nói: “Ngươi cứ gọi ta là Tuyết tỷ đi!”



Tuyết tỷ!



Diệp Huyên gật đầu, sau đó nói: “Tuyết tỷ, kiếm đạo của tỷ đã đạt đến trình độ như chủ nhân của kiếm trên đỉnh tháp chưa?”



Cô gái cười nói: “Vẫn chưa! Người bình thường khó có thể đạt đến trình độ cao như ba người bọn họ”.



Diệp Huyên đang muốn nói, thì cô gái lại nói: “Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ ở đây trồng rau cho ta, tu thân dưỡng tính, không được đi đâu!”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó gật đầu.



Việc này đối với hắn mà nói là một cơ hội, rõ ràng là Tuyết tỷ muốn chỉ bảo cho hắn!



Cứ như vậy, Diệp Huyên ở lại nơi này, mỗi ngày mặt trời mọc trồng rau, mặt trời lặn tu hành.



...



Thành Thiên Ma.



Lúc này, Nhậm Bình Sinh và Vô Hi đều không rời đi, hai người đều chờ ở chỗ lối vào cấm địa!



Nhậm Bình Sinh nhìn cấm địa kia, sắc mặt vô cùng u ám, mà vẻ mặt Vô Hi thì có chút nghiêm túc!



Ông ta biết cấm địa này, nhưng ông ta chưa từng đi vào!



Chỉ có tộc trưởng đầu tiên của Thiên Ma tộc mới biết bên trong cấm địa này rốt cuộc là cái gì, mà tộc trưởng đầu tiên của Thiên Ma tộc đã từng hạ mệnh lệnh chết, không một ai trong Thiên Ma tộc được bước vào cấm địa này!



Từ xưa đến nay, từng có một vài người của Thiên Ma tộc bởi vì lòng hiếu kỳ mà đi vào.



Nhưng, bọn họ không bao giờ ra nữa!



Thiên Ma tộc vô cùng sợ nơi này!



Mà hiện tại, Diệp Huyên đi vào rồi!



Vô Hi quay đầu nhìn về phía Nhậm Bình Sinh: “Nhậm huynh, ngươi nói bên trong có một kiếm tu rất mạnh?”



Nhậm Bình Sinh hỏi lại: “Ngươi không biết?”


Vô Hi im lặng.
Nhậm Bình Sinh từ từ nhắm hai mắt: “Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn!”



Vô Hi trầm giọng nói: “Diệp Huyên kia thì sao?”



Nhậm Bình Sinh nói: “Không biết!”




Vô Hi im lặng một lát, sau đó nói: “Nhậm huynh, ta có chút không hiểu, vì sao các ngươi phải nhất quyết nhằm vào gã Diệp Huyên này?”



Đây là điều ông ta thấy vô cùng khó hiểu phải biết rằng, Diệp Huyên không phải là con chó con mèo, có thể tuỳ ý tiêu diệt.



Diệp Huyên rất thần bí, hơn nữa, không ít cao thủ tuyệt thế có quan hệ thân thiết với hắn!




Có thể nói, người hộ đạo nhằm vào Diệp Huyên, chẳng khác nào tự tìm phiền phức cho mình!



Nhậm Bình Sinh nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết Tiên Tri không?”



Vô Hi gật đầu: “Biết! Một người rất giỏi!”



Nhậm Bình Sinh nói: “Trong thư phòng của người này có một thứ đồ cực kỳ bất lợi đối với người hộ đạo chúng ta”.



Vô Hi nhíu mày: “Nói như thế nào?”



Nhậm Bình Sinh nói: “Lúc ban đầu, mục đích của Tiên Tri là ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, mà hắn cũng biết đến sự tồn tại của chúng ta, theo như chúng ta biết, hắn đã tạo ra một thần vật đặc biệt nhằm vào người hộ đạo, vật kia thiên khắc với chúng ta... Nếu chỉ là như vậy, ta còn không đến mức nhằm vào Diệp Huyên như thế. Mục đích thật sự của hắn không phải ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, mà tiêu diệt hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp!”



Tiêu diệt hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp!



Vô Hi lắc đầu: “Khó!”



Ngũ Duy Kiếp từ khi Thiên Đạo biến mất thì đã xuất hiện rồi, mà cho tới bây giờ, Ngũ Duy Kiếp đã xuất hiện rất nhiều lần, từ xưa đến nay có nhiều cao thủ siêu cấp như vậy, nhưng chưa từng có một ai thực sự ngăn cản được Ngũ Duy Kiếp này.



Cho dù là Bất Bại A La cao thủ siêu cấp năm đó, cũng chỉ có thể bảo vệ đất nước của mình, không thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, hơn nữa, bản thân nàng ta cũng bị trọng thương, mất đi trí nhớ!



Vô Hi cũng là cao thủ Chủ Tế Cảnh, nhưng nếu bảo ông ta ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, đó là chuyện tuyệt đối không thể làm được!



Tiên Tri muốn tiêu diệt hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp, đó chắc chắn chuyện không thể xảy ra!



Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Hắn, có khả năng có thể làm được!”



Vô Hi nhìn về phía Nhậm Bình Sinh: “Ngươi đang nói đùa sao?”



Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Năng lực của người này vượt xa cảnh giới của ta và ngươi”.



Vô Hi nheo mắt: “Độn Nhất trong truyền thuyết?”



Nhậm Bình Sinh lại lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết, năm đó hắn từng đi tìm Thiên Đạo, hơn nữa, có thể đã từng gặp được Thiên Đạo!”



Thiên Đạo!



Đồng tử của Vô Hi co lại: “Hắn từng
1644587407982.png

Vô Hi nhìn Nhậm Bình Sinh: “Ngươi làm thế nào mà biết được?”



Nhậm Bình Sinh lạnh nhạt nói: “Chính hắn nói ra!”



Vô Hi hỏi: “Vì sao hắn lại nói cho ngươi?”




Nhậm Bình Sinh vẻ mặt không chút biểu cảm: “Năm đó hắn thiếu chút nữa đã tiêu diệt Thiên Đạo Thành của ta, là ta cam đoan sẽ không xâm phạm đến tinh vực của bọn hắn, hắn mới đồng ý không diệt người hộ đạo, chỉ là không ngờ tới, nhiều năm sau, hắn đã biến mất!”







Vô Hi nói: “Đã chết rồi?”




Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Người như hắn có lẽ không có gì có thể giết được hắn, trừ phi tự hắn muốn chết!”



Lúc này, Vô Hi đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi! Các ngươi giết Diệp Huyên, không chỉ bởi vì trong thư phòng kia có thần vật nhằm vào các ngươi, còn bởi vì trong đó có thứ năm đó Tiên Tri nhận được từ chỗ Thiên Đạo, mục đích cuối cùng của ngươi là muốn có được thần vật chưa biết kia, đúng không?”



Nhậm Bình Sinh gật đầu.



Vô Hi trầm giọng nói: “Vì sao phải nói với ta?”



Nhậm Bình Sinh nói: “Ngươi có biết vì sao ta đồng ý cùng sinh tồn với Thiên Ma tộc các ngươi không?”



Vô Hi nói: “Đây cũng là điều ta tò mò!”



Nhậm Bình Sinh nhẹ giọng nói: “Ngũ Duy Kiếp lần này không giống với những lần trước!”



Vô Hi nhíu mày: “Có ý gì?”



Nhậm Bình Sinh trầm lặng một lát, sau đó nói: “Từ sau khi Diệp Huyên đến Ngũ Duy, vùng đất Vĩnh Sinh xuất thế, A La xuất hiện lại trên thế gian. Ác Ma tộc và Thần Linh tộc cũng đều xuất hiện, Hư Vô Duy Độ kia hẳn là không bao lâu nữa cũng sẽ xuất hiện trước mắt người đời. Thời kỳ cổ đại, thời đại Hàn Võ Kỷ, thời đại Bạch Ác, các cao thủ siêu cấp của ba thời đại này đều lần lượt xuất hiện, có thể nói, thời đại này đã hội tụ tất cả cao thủ siêu cấp từ thời kỳ cổ đại đến nay”.



Nói xong, lão ta nhìn về phía Vô Hi: “Ngươi không cảm thấy có người đang âm thầm thao túng hết thảy mọi chuyện sao?”



Vô Hi trầm lặng.



Nhậm Bình Sinh lại nói: “Sau khi Tiên Tri biến mất, những cao thủ từ các thời đại này lần lượt xuất hiện, ngươi cho rằng đây thật sự là trùng hợp sao?”



Vô Hi trầm giọng nói: “Ý ngươi là tất cả đều do Tiên Tri làm?”



Nhâm Bình Sinh lắc đầu: “Ta không chắc, nhưng trực giác nói cho ta biết, hết thảy mọi chuyện chắc chắn có liên quan đến hắn”.



Nói xong, lão ta nhìn Vô Hi: “Tiên Tri, người này mạnh không chỉ ở thực lực của hắn, mà còn cả sự hiểu biết của hắn đối với thế giới này, hiểu biết của hắn đối với thế giới này sợ là còn trên cả Thiên Đạo, mà hắn từng nói phải tiêu diệt hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp, nhưng với thực lực của một mình hắn thì tuyệt đối không thể làm được, cho nên, theo ta đoán, có lẽ hắn muốn tụ tập cao thủ siêu cấp của các thời đại, để bọn họ cùng nhau chống lại Ngũ Duy Kiếp”.



Vô Hi lắc đầu: “Cho dù toàn bộ cao thủ các thời đại tụ tập cùng một chỗ, cũng khó có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp!”



Nhậm Bình Sinh hít sâu một hơi: “Kế hoạch của hắn chắc chắn không chỉ dừng ở đó!”



Vô Hi im lặng.



Nhậm Bình Sinh nói: “Sở dĩ ta lựa chọn cùng sinh tồn với các ngươi là muốn mời ngươi cùng chống lại Ngũ Duy Kiếp”.


Vô Hi lắc đầu: “Không phải người hộ đạo các ngươi phải bảo vệ Ngũ Duy Kiếp giáng thế sao?”
Nhậm Bình Sinh nói: “Từng là vậy, nhưng bây giờ... Ta có một loại trực giác mãnh liệt rằng Thiên Đạo sẽ không bảo vệ chúng ta. Cái chết của Thiên Tử làm cho ta càng thêm khẳng định suy nghĩ này! Thiên Tử là người được trời lựa chọn, nhưng bị Diệp Huyên chém giết, người không chỉ không ra tay, mà còn không giáng tội, ta biết, người có thể đã từ bỏ chúng ta rồi”.



Vô Hi trầm giọng nói: “Lúc trước các ngươi có thể sống sót là nhờ vào Thiên Đạo?”




Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Nhưng hiện nay chúng ta đã mấy vạn năm chưa liên hệ với Thiên Đạo rồi! Lần này Ngũ Duy Kiếp tới, nếu Thiên Đạo không che chở chúng ta, chúng ta cũng sẽ giống các ngươi, đều phải chết!”



Vô Hi nhìn Nhậm Bình Sinh: “Ngươi muốn liên thủ cùng ta!”



Nhậm Bình Sinh khẽ gật đầu: “Thời đại hiện nay, cho dù là Thiên Đạo Thành cả ta, hay là Thiên Ma tộc của ngươi, đều không có thể độc tôn, chúng ta liên thủ sẽ có lợi cho cả hai bên! Mà Diệp Huyên kia có thư phòng, có chìa khóa, nếu có thể giết hắn, lấy được thứ ở bên trong đó, sẽ có thêm rất nhiều hy vọng sống sót. Cho dù thần vật mà Tiên Tri để lại kia không thể tiêu diệt Ngũ Duy Kiếp, nhưng tuyệt đối có thể giúp chúng ta sống sót trước Ngũ Duy Kiếp!”



Vô Hi lắc đầu: “Ngươi hẳn là biết Diệp Huyên không đơn giản! Không cái khác, chỉ là Tiểu Đạo kia...”




Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Bản thân nàng ta cũng có tính toán với Diệp Huyên”.



Vô Hi hỏi: “Nói như thế nào?”



Nhậm Bình Sinh nói: “Nàng ta tiếp cận Diệp Huyên, cho Diệp Huyên nhiều lợi ích, nàng ta không thể nào vô duyên vô cớ mà giúp đỡ Diệp Huyên, về phần kết thiện duyên, Diệp Huyên vẫn chưa đến mức khiến nàng ta phải kết thiện duyên! Tóm lại, thư phòng của Diệp Huyên là một cơ hội cho chúng ta, ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này”.



Vô Hi thấp giọng thở dài: “Ngũ Duy Kiếp!”



Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hi: “Ngươi nghĩ thế nào?”



Vô Hi nhìn về phía cấm địa: “Đã không còn quan trọng nữa rồi! Ta cảm thấy hắn không có khả năng sống sót đi ra từ trong đó!”



Lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Nếu hắn thật sự là người được Tiên Tri chọn, vậy hắn có khả năng sống sót đi ra!”



Vô Hi trầm lặng.



Nhậm Bình Sinh nói: “Đợi, hắn nhất định sẽ đi ra, nếu hắn đi ra, ngươi và ta liên thủ, hắn tuyệt đối không có khả năng sống! Ngươi và ta hai người liên thủ, cho dù sau khi giết hắn có nhân quả vô cùng lớn, ngươi và ta sợ cái gì?”



Vô Hi nhìn vùng cấm địa kia, dần dần, ánh mắt ông ta trở nên lạnh như băng.



....



Kiếm Tông, Huyền Không Sơn.



Diệp Huyên đang trồng rau, cô gái ở một bên quét dọn.



Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía cô gái: “Tuyết tỷ, ngươi có biết cô gái váy trắng không?”



Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Biết!”



Diệp Huyên lại hỏi: “Tỷ có đánh lại được nàng ta không?”



Cô gái lắc đầu: “Ta đánh không lại! Nhưng cha của ta có thể đánh với nàng ta!”



Nghe vậy, Diệp Huyên
1644587428305.png

Diệp Huyên chớp mắt, hỏi: “Gọi là gì?”



Cô gái chớp mắt cười: “Kẻ điên!”



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Kẻ điên?”




Cô gái gật đầu: “Phải!”



Hắn còn muốn nói gì đó, cô gái đột nhiên đặt cây chổi xuống, rồi nói: “Mấy ngày nay trồng rau có gì tâm đắc không?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Cảm giác chẳng có gì tâm đắc cả!”



Cô gái đáp: “Vậy thì là do tâm của ngươi vẫn chưa đủ tĩnh!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Phải làm thế nào mới có thể tĩnh được?”




Cô gái đáp: “Tự lĩnh ngộ!”



Dứt lời, cô gái xoay người rời đi.



Tự lĩnh ngộ!



Duyên Huyên đứng ngay tại chỗ, trầm mặc.



Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Cô gái này không đơn giản a!”



Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nói vậy?”



Tầng chín đáp: “Thực lực của cô ấy, nhất định không thua gì A La. Không chỉ có cô ấy, mà ngay cả ông già bên cạnh gọi cô ấy là tiểu thư cũng không đơn giản. Điều khiến ta hiếu kì là, tại sao cô gái này lại biết ngươi!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta cũng hiếu kì!”



Tầng chín đột nhiên nói: “Ngươi nói, liệu có phải là bởi vì cha ngươi nên cô ta mới biết ngươi không?”



Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta nghĩ có khả năng!”



Tầng chín thấp giọng thở dài: “Ta ở với ngươi lâu như vậy, lại phát hiện ra ngươi càng lúc càng thần bí!”



Diệp Huyên: “…”



Trong khoảng thời gian sau đó, Diệp Huyên mỗi ngày đều là trồng rau, sau khi trồng rau xong, thì là nấu cơm.



Cô gái thần bí hết lời khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Diệp Huyên.



Vào ngày này, cô gái thần bí đến trước đại điện Kiếm tông, cô nhìn bức tượng của người đàn ông mặc thanh sam, suy tư.



Phía sau cô là ông lão tóc bạc vác hộp kiếm trên lưng.



Ông lão tóc bạc đột nhiên nói: “Tiểu thư, hắn thật sự là?”



Cô gái thần bí cười nói: “Ông nói xem?”



Nghe vậy, ánh mắt của ông lão tóc bạc đột nhiên lạnh xuống: “Trước đó người bên ngoài kia dám đuổi giết hắn, lúc đó lão nô không nên nương tay”.



Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.



Cô gái thần bí đột nhiên nói: “Làm gì thế?”



Ông lão tóc bạc lạnh lùng nói: “Lão nô đi giết hắn!”



Cô gái thần bí lắc đầu: “Không cần!”



Ông lão tóc bạc có chút không hiểu: “Tiểu thư, tại sao?”


Cô gái thần bí khẽ đáp: “Chuyện của hắn, để tự hắn giải quyết!”
Ông lão tóc bạc muốn nói lại thôi.



Cô gái thần bí lại nói: “Hắn vẫn còn quá yếu!”



Ông lão tóc bạc đáp: “Hắn vẫn còn trẻ mà!”




Cô gái thần bí cười nói: “Không còn trẻ nữa!”



Nói đoạn, cô quay đầu lại liếc nhìn về phía Diệp Huyên đang ở đằng xa, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: “Giờ phút này, ta mới hiểu tại sao năm đó cha lại làm như vậy! Nhân quả trên người hắn, thật sự là quá quá nhiều! Hơn nữa, còn rất phức tạp”.



Ông lão tóc bạc nói: “Chủ nhân không có cách nào cắt đứt những nhân quả này sao?”



Cô gái thần bí lắc đầu: “Không thể!”



Ông lão tóc bạc có chút không hiểu: “Tại sao?”




Cô gái thần bí cười nói: “Bởi vì hắn ta chính là ngọn nguồn của mọi nhân quả, thì làm sao mà cắt đứt? Giết hắn sao?”



Ông lão tóc bạc trầm mặc.



Cô gái thần bí lại nói: “Kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy sắp tới, hắn chính là mấu chốt!”



Ông lão tóc bạc nói: “Tiểu thư, chúng ta phải dẫn hắn đi sao?”



Cô gái thần bí lắc đầu: “Tạm thời thì chưa! Hắn vẫn cần phải chịu một chút khổ nữa mới được. Hắn hiện giờ, ý thức về nguy cơ vẫn còn quá kém, hơn nữa, có chút cà lơ phất phơ, nên để cho hắn chịu khổ nhiều thêm một chút nữa mới được”.



Ông lão tóc bạc do dự một chút rồi nói: “Rất nguy hiểm”.



Cô gái thần bí cười nói: “Vẫn chưa đủ nguy hiểm! Một chủ tể cảnh cỏn con mà hắn cũng không thể đối phó được, thì sau này làm sao có thể cùng với chúng ta đối mặt với đám người đó?”



Nói đoạn, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô lắc đầu thở dài: “Tâm tư của tên này còn nhiều hơn cả cha năm đó, hoa hòe hoa sói, ta cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa”.



Ông lão tóc bạc nói: “Hắn ở tuổi này kiếm đạo nhập phàm, đã là rất ghê gớm rồi!”



Cô gái thần bí khẽ mỉm cười, cô không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn về phía tượng người đàn ông mặc thanh sam, trong ánh mắt hiện lên một tia lo âu.



Thế giới này nguy hiểm hơn những gì mà cô thấy!



Trong vườn rau.



Ông lão tóc bạc đột nhiên bước tới bên cạnh Diệp Huyên, Diệp Huyên nhanh chóng đặt bình tưới cây trong tay xuống, cung kính hành lễ: “Tiền bối!”



Ông lão tóc bạc khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ, cứ gọi ta là Cổ Lão là được rồi!”



Diệp Huyên đáp: “Cổ Lão, người là người của Kiếm tông sao?”



Ông lão tóc bạc gật đầu: “Phải!”



Diệp Huyên nói: “Kiếm tông hiện giờ còn có bao nhiêu người?”



Ông lão tóc bạc nói: “Rất nhiều, có điều, một số người lớn mạnh thực sự đều không ở đây, bọn họ đã đi đến nơi khác rồi!”



Diệp Huyên hỏi: “Nơi khác?”



Ông lão tóc bạc gật đầu.



Diệp Huyên do dự một chút rồi nói: “Vậy người đàn ông mặc thanh sam là tổ sư của Kiếm tông, đúng không?”



Ông lão tóc bạc gật đầu: “Phải!”



Diệp Huyên nói: “Ông ấy vẫn còn sống, đúng không?”


Ông lão tóc bạc gật đầu: “Đương nhiên!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ông ấy hiện giờ đang ở đâu?”



Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Huyên một cái: “Ở một nơi rất xa”.



Diệp Huyên tiếp tục hỏi: “Nơi nào?”




Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi rất muốn biết sao?”



Diệp Huyên gật đầu.



Ông lão tóc bạc nói: “Thực lực hiện giờ của ngươi có chút yếu, phải trở nên mạnh hơn một chút, đợi sau khi ngươi trở nên mạnh hơn, ngươi liền có thể đi đến nơi đó”.



Diệp Huyên: “…”



Ông lão tóc bạc đột nhiên nói: “Ngươi có thể hỏi ta vài câu về kiếm đạo!”




Nghe vậy, Diệp Huyên ngây người, sau đó vui mừng khôn xiết.



Hắn hiện giờ chính là thiếu một người có thể chỉ điểm cho hắn ở phương diện kiếm đạo.



Tự mình tìm hiểu, quả thực là quá khó!



Bên trong tiệm cầm đồ ở Vô Biên Địa Hạ thành, Tiểu Đạo đang ngồi sau quầy, ngủ ngáy o o.



Đúng lúc này, một người đàn ông bước vào tiệm cầm đồ, người đàn ông này không phải ai khác, chính là Lâm Ma của Thiên Ma tộc kia.



Lâm Ma nhìn Tiểu Đạo phía sau quầy, khẽ hành lễ: “Bái kiến Tiểu Đạo tiền bối!”



Tiểu Đạo ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Ma: “Thiên Ma tộc!”







Lâm Ma lại hành lễ một lần nữa: “Đúng vậy!”



Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”



Lâm Ma nói: “Muốn Tiểu Đạo cô nương chứng thực hai chuyện!”



Tiểu Đạo cười đáp: “Ta thu phí không ít đâu!”



Lâm Ma gật đầu: “Sẽ khiến Tiểu Đạo cô nương hài lòng!”



Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Nói đi!”



Lâm Ma nói: “Nếu như Thiên Ma tộc ta nhắm vào Diệp Huyên, liệu Tiểu Đạo cô nương sẽ nhúng tay không?”



Tiểu Đạo nhìn Lâm Ma, không nói gì.



Lâm Ma đang định hỏi, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Câu hỏi này, ta tặng miễn phí cho ngươi đấy. Ta và Diệp Huyên, có thể coi như là một nửa bằng hữu, có điều, nếu các ngươi ra tay với hắn, ta sẽ không ra tay, cũng không đến lượt ta ra tay, chuyện của hắn, ta thật sự không muốn quản quá nhiều, quản càng nhiều càng thêm phiền phức!”



Nét mặt của Lâm Ma khẽ thả lỏng: “Còn một chuyện nữa, theo như bọn ta được biết, phía sau Diệp Huyên có một cô gái váy trắng thần bí, người này rốt cuộc là ai?”



Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc nhẫn đặt lên trên quầy của Tiểu Đạo.



Tiểu Đạo lắc đầu: “Câu hỏi này, thì các ngươi đừng hỏi nữa!”



Lâm Ma có chút không hiểu: “Tại sao?”



Tiểu Đạo
1644587449450.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK