“Lui!”
Lúc này, một giọng nói vang lên, chẳng mấy chốc, cao thủ của Dị vực và tinh vực Thiên Hà bắt đầu lùi về phía sau, lui thẳng về trong tinh không.
Vị Ương Thiên muốn đuổi theo, nhưng họa sư ngăn nàng ta lại.
Vị Ương Thiên khẽ nhíu mày: “Vì sao không thừa thắng xông lên?”
Họa sư lắc đầu: “Ngươi nhìn bên dưới đi!”
Vị Ương Thiên cúi đầu nhìn, lúc này, bên dưới thi thể khắp nơi, trong đó có của Dị vực và tinh vực Thiên Hà, cũng có của Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương. Mà đa số các cao thủ của Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương còn lại đều bị thương nặng.
Hoàn toàn không thể tiếp tục chiến đấu nữa!
Vị Ương Thiên im lặng.
Họa sư nhẹ giọng nói: “Tĩnh dưỡng một chút!”
Vị Ương Thiên trầm giọng nói: “Bọn họ sẽ kéo nhau trở lại, khi đó, người tới sẽ mạnh hơn!”
Họa sư nói: “Chúng ta cũng có thể chuẩn bị mà, không phải sao?”
Vị Ương Thiên im lặng.
Trên không trung, ông lão áo tím nhìn xuống đám người Vị Ương Thiên: “Vị Ương Thiên, lúc chúng ta quay lại, sẽ là ngày chết của các ngươi!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Đại quân của Dị vực và tinh vực Thiên Hà cũng rối rít rút lui.
Thấy cao thủ của tinh vực Thiên Hà và Dị vực đã rút lui, cao thủ của Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương đều thở phào nhẹ nhõm!
Thở phào nhẹ nhõm!
Bọn họ không sợ chết, nhưng bọn họ muốn sống!
Lúc này, họa sư, Vị Ương Thiên và ông lão lưng còng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tinh không, lúc này, một tinh võng to lớn đang bao lấy tinh hà bên trên Táng Thiên trường thành.
Thấy cảnh này, Vị Ương Thiên hơi nhíu mày, lập tức muốn ra tay, nhưng họa sư lại lắc đầu: “Cứ cho bọn họ bày trận đi!”
Ông lão lưng còng nhẹ giọng nói: “Đúng thế, trừ khi chúng ta từ bỏ tinh vực Vị Ương, nếu không thì không có chút ý nghĩa nào cả!”
Vị Ương Thiên im lặng một lát, sau đó xoay người nhìn mọi người ở đây: “Chữa thương!”
Nói xong, nàng ta lập tức biến mất.
Họa sư nhìn về phía ông lão lưng còng, nhẹ giọng nói: “Mạc Quân Tử, trò chuyện chút nhé?”
Ông lão lưng còng hơi do dự, sau đó gật đầu: “Trò chuyện một chút!”
Họa sư gật nhẹ đầu: “Được!”
Chẳng mấy chốc, cao thủ của Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương đều trở về chỗ của mình.
Nhưng bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ!
Phải biết rằng lúc trước, mọi người vẫn còn là kẻ thù, mà khi nãy, bọn họ lại liên thủ chống địch…
Bên dưới, Mạc Tà ngồi dưới đất, bên cạnh hắn ta là Tả Thanh, Địa Sát, còn có con Ác Kỳ Lân kia!
Lúc này mấy người đều đã bị thương rất nặng.
Mạc Tà như nhớ đến điều gì, đột nhiên nhìn xung quanh: “Diệp Huyên đâu?”
Tả Thanh nhìn quanh bốn phía: “Khi nãy còn ở đây mà! Sao vậy?”
Mạc Tà lẩm bẩm: “Kiếm Ma Kha…”
Nói đến đây, hắn ta nhìn Tả Thanh: “Đừng nói là hắn không trả nhé?”
Tả Thanh hơi do dự, sau đó nói: “Là thiên tài ưu tú nhất tinh vực Vị Ương, có lẽ sẽ không làm thế đâu…”
Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Chắc vậy”.
…
Trong hư không, ông lão áo tím mặt không cảm xúc, bên cạnh ông ta là Thiên Tôn của tinh vực Thiên Hà và Thần Pháp Sư của Dị vực!
Lúc này, ngoài ông lão áo tím, sắc mặt mấy người còn lại đều hơi khó coi!
Thất bại thảm hại!
Lần này, chuyện vốn dĩ chắc chắn mười phần lại phát triển thành thế này!
Thiên Tôn nhẹ giọng nói: “Đánh giá thấp bọn họ rồi!”
Ngôn Sinh gật đầu: “Đúng thế!”
Ban đầu bọn họ rất cẩn trọng với Ma Kha tộc và tinh vực Vị Ương, chính vì thế nên sau khi hai bên liều mạng với nhau xong bọn họ mới xuất hiện. Mà bọn họ không ngờ sau khi hai bên chiến đấu một trận mà chiến lực vẫn còn mạnh như thế!
Lúc này, Thiên Tôn nhìn về phía ông lão áo tím: “Cố Liên huynh, muốn có được tinh vực Vị Ương thì nhất định phải giải quyết Vị Ương Thiên, họa sư, còn có lão tổ tông kia của Ma Kha tộc”.
Nói đến đây, ông ta thoáng im lặng rồi tiếp tục: “Ngoài những người này, Diệp Huyên và Mạc Tà kia cũng rất yêu nghiệt, nếu hai người này trưởng thành… Chúng ta nhất định phải chú ý đến bọn họ!”
Ông lão áo tím tên Cố Liên dừng lại, ông ta nhìn lệnh bài trong tay, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Bên trên đã lên tiếng, sẽ để cao thủ ở tinh vực xung quanh đến đây. Hai ngày sau phát động tấn công, các ngươi chuẩn bị một chút!”
Thiên Tôn khẽ nhíu mày: “Hai ngày sau? Vội thế?”
Ông lão áo tím hờ hững nói: “Chẳng lẽ còn muốn để bọn họ nghỉ ngơi lấy sức à?”
Thiên Tôn im lặng.
Ông lão áo tím lại nói: “Linh khí cạn kiệt, tinh vực có thể sinh sống ngày càng ít, nếu không cướp được tinh vực Vị Ương, nhiều nhất mấy chục năm sau tinh vực Thiên Hà và Dị vực sẽ hoàn toàn khô kiệt, trở thành một tinh vực chết”.
Thiên Tôn trầm giọng nói: “Nếu cái giá quá đắt…”
Cố Liên ngắt lời Thiên Tôn: “Giá? Muốn sống không cần phải trả giá đắt à? Chúng ta chỉ cần bảo vật trên người Diệp Huyên, còn lại đều là của các ngươi!”
Ngôn Sinh chen miệng vào: “Lai lịch của Diệp Huyên có lẽ không đơn giản, theo điều tra của chúng ta, dường như sau lưng hắn có một cao thủ thần bí!”
Cố Liên chậm rãi nhắm mắt lại: “Dù là cao thủ nào, ở trước mặt Tinh chủ của chúng ta cũng là đồ vô dụng!”