Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh Thiên nhìn chằm chằm vực sâu kia, hắn ta đang định nói gì đó thì lúc này, toàn bộ vực sâu đột nhiên rung chuyển kịch liệt. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh to lớn phóng lên trời, mảng ánh sáng màu vàng kim đang bao phủ miệng vực kia trực tiếp nổ tung, đồng thời, thanh đao Bỉ Ngạn kia lúc này cũng đã hóa thành tro tàn.



Không chỉ như vậy, hai mươi ông lão kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một bàn tay màu đỏ như máu nắm chặt đầu. Ngay sau đó, hai mươi cái đầu nổ tung như dưa hấu.



Mặt của Thánh Thiên biến sắc, cấp tốc lùi về sau.




Lúc này, phía trên vực sâu kia đột nhiên xuất hiện một màn sương mù màu đen, mà trong màn sương đen đó đột nhiên xuất hiện một cặp mắt đỏ rực.



Ác ma!



Ác ma đó nhìn Thánh Thiên vừa lùi về phía xa kia, cười nói: “Ngươi căng thẳng cái gì chứ? Ta cũng đâu có ăn ngươi!”



Thánh Thiên nhìn chằm chằm ác ma kia: “Ngươi đã đột phá phong ấn rồi!”




Ác ma cười haha một tiếng: “Tạm thời vẫn chưa, có điều, chắc cũng nhanh thôi! Còn nữa, nếu như ngươi muốn phong ấn ta, thì dùng chút bản lĩnh thực sự, chứ đừng có dùng một thanh đao nát!”



Thánh Thiên trầm giọng nói: “Năm đó tiên tổ chính là đã dùng thanh đao nát này phong ấn ngươi!”



Ác ma nhìn Thánh Thiên: “Ngươi nhầm rồi! Thứ phong ấn ta, không phải là thanh đao đó, mà là tiên tổ ngươi và Tiểu Đạo cô nương kia!”



Tiểu Đạo cô nương!



Mí mắt Thánh Thiên khẽ giật, bản thân đã đắc tội với người ta rồi!



Ác ma cười nói: “So với tiên tổ ngươi, ngươi không phải chỉ kém một chút. Mặc dù ta với tiên tổ ngươi là kẻ địch, nhưng, ta vẫn tôn trọng hắn, có điều, tôn trọng thì tôn trọng, thù phải báo thì vẫn phải báo”.



Thánh Thiên trầm giọng nói: “Ngươi dám đi tìm Tiểu Đạo cô nương để báo thù sao?”



Ác ma lắc đầu: “Không dám!”



Nói đoạn, gã nhếch miệng cười một tiếng: “Sao ngươi không hỏi ta có dám tìm ngươi để báo thù không? Ha ha!”



Thánh Thiên nhìn chằm chằm ác ma, không nói gì.



Phía trên vực sâu, ác ma tham lam hít một hơi thật sâu: “Lâu lắm rồi không được hít thở không khí trong lành, nếu như cho ta lại một cơ hội, năm đó ta nhất định sẽ làm một người khiêm tốn, cái giá của việc khoa trương quá lớn rồi!”



Nói đoạn, y nhìn về phía Thánh Thiên: “Các ngươi cứ đợi đó cho ta, đợi ta ra ngoài, thẳng tay chém giết Thánh tộc, haha!”



Nói xong, y trực tiếp lui về phía đáy vực sâu kia.



Phía xa, sắc mặt của Thánh Thiên vô cùng u ám, sau đó, hắn ta đột nhiên nói: “Liêm Nhi, theo ta đến tiệm cầm đồ Thiên Đạo!”



Nói xong, hắn ta xoay người rời khỏi.



Tiệm cầm đồ Thiên Đạo.



Diệp Huyên vẫn đang nói chuyện phiếm với ông lão, hai người càng trò chuyện càng ăn ý.



Mà lúc này, hai người cũng đã có chút hiểu biết về nhau, ông lão trước mặt đây tên là Nguyên Nhất - Tông chủ của một tông phái tên là Thái Nhất tông, Thái Nhất tông ở Thái Thượng giới, nơi đó tự thành một giới, mà Thái Nhất tông này có lịch sử lâu đời, tồn tại từ thời cổ đại, đã trải qua hai lần đại kiếp của vũ trụ Ngũ Duy!



1643887131570.png

Người đến chính là Thánh Thiên và Thánh Liêm.



Nhìn thấy hai người này, Diệp Huyên sửng sốt.



Người của Thánh tộc sao lại tới đây rồi?




Thánh Thiên nhìn Nguyên Nhất một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, hắn ta do dự một chút rồi nói: “Tiểu hữu, Tiểu Đạo cô nương đâu?”



Mặt Diệp Huyên không cảm xúc: “Vấn đề này, phải trả tiền!”



“Haha!”



Lúc này, tầng chín đột nhiên cười phá lên.



Nguyên Nhất ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên một cái, dường như nghĩ đến điều gì đó, ông khẽ mỉm cười.




Nghe thấy lời này của Diệp Huyên, sắc mặt của Thánh Nguyên kia ngay lập tức trở nên khó coi: “Tiểu, tiểu hữu, Thánh tộc năm đó, là Thánh tộc ta đã thất lễ với tiểu hữu, ta thay mặt Thánh tộc nhận lỗi với tiểu hữu”.



Diệp Huyên cười nói: “Các hạ hiểu lầm rồi! Diệp Huyên ta không phải là loại người nhỏ mọn như vậy”.



Ngươi mà còn không nhỏ mọn sao?



Khóe miệng Thánh Thiên khẽ co giật, hắn ta không dám tức giận, nơi này là tiệm cầm đồ Thiên Đạo.



Thánh Thiên do dự một chút rồi nói: “Tiểu hữu, ác ma đó xuất thế, chuyện có liên quan đến thiên hạ chúng sinh, chúng ta bắt buộc phải phong ấn hắn, bằng không…”



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Mắc mớ gì đến ta?”



Thánh Thiên: “…”



Diệp Huyên nhìn về phía Thánh Thiên: “Các hạ, nếu như ngươi muốn biết Tiểu Đạo cô nương đang ở đâu, thì trả tiền. Còn về những chuyện khác, thì đừng nói với ta!”



Sắc mặt Thánh Thiên u ám, chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Các hạ không phải là muốn đánh ta đó chứ?”



Thánh Thiên nhìn Diệp Huyên một cái: “Ta đến là để tìm Tiểu Đạo cô nương!”



Hiển nhiên, ý của câu nói này, là “Không phải ta đến tìm Diệp Huyên ngươi”.



Diệp Huyên cười nói: “Ta biết ngươi là tới để tìm Tiểu Đạo cô nương, ta biết nàng ấy đang ở đâu!”



Ý của câu này, chính là “Ta biết, nhưng ta không nói cho ngươi biết”!



Thánh Thiên trầm mặc một lát rồi nói: “Tiểu hữu, lúc ở Thánh tộc, là Thánh tộc ta không phải, vẫn mong tiểu hữu lượng thứ!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không giận, mấy người đuổi ta đi, nói thật, ta rất vui, đây là lời nói thật lòng. Còn về Tiểu Đạo cô nương, nàng ấy hiện không ở trong tiệm, các ngươi có thể đợi nàng ấy quay về rồi lại tới tìm!”



Thánh Thiên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương đi đâu?”



Diệp Huyên cười nói: “Ta thực sự không biết!”



Lời này lại là sự thật, hắn cũng không biết Tiểu Đạo đã đi đâu.



Thánh Thiên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Đừng có không biết điều!”



Hai mắt Diệp Huyên khẽ híp lại, giây sau, bút Thiên Đạo xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó, bút Thiên Đạo trực tiếp rung lên!



Ầm!



Một luồng khí tức to lớn đột nhiên xuất hiện ở ngục tối Vô Biên này.



Lúc này, toàn bộ người trong ngục tối Vô Biên đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tiệm cầm đồ Thiên Đạo.



Kẻ nào lại to gan như vậy? Lại dám động thủ ở tiệm cầm đồ Thiên Đạo?


Lá gan cũng lớn thật đó!
Nhìn thấy Diệp Huyên trực tiếp động thủ, Thánh Thiên kia cũng sững sờ.



Hắn ta không ưa Diệp Huyên, nhưng, hắn ta quả thực chưa từng nghĩ sẽ động thủ ở trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo này.



Nơi này là địa bàn của Tiểu Đạo!




Động thủ ở nơi này, đó không phải là tìm đường chết sao?



Hơn nữa, điều khiến hắn ta có chút kinh ngạc là, thứ mà Diệp Huyên lấy ra là thứ đồ chơi gì?



Hắn ta đã cảm nhận được sự nguy hiểm!



Nguyên Nhất ở một bên cũng ngây người, tiểu hữu Diệp Huyên này cũng quá nóng nảy rồi?



Một lời không vừa ý liền muốn đánh?




Lúc này, ở trong ngục tối Vô Biên đã có rất nhiều cường giả vây lại. Trong đó, Diêm Đế và Tống Thành của Diêm Điện kia cũng đã xuất hiện ở bên ngoài tiệm cầm đồ.



Lúc nhìn thấy Diệp Huyên, mí mắt hai người khẽ giật, năm đó tên này muốn liều mạng với Diêm Điện bọn họ!



Ai lại đụng phải tên nhóc này rồi?



Hai người nhìn về phía Thánh Thiên kia, vẻ mặt thương hại.



Bọn họ biết, Diệp Huyên này không chỉ có mối quan hệ không tầm thường với Tiểu Đạo, mà quan trọng hơn là, phía sau hắn còn có một vị A La!



Lúc biết Tiểu Phạn kia chính là Bất Bại A La, Diêm Đế lúc đó đã bị dọa sợ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh!



Bất Bại A La!



Đây chính là một vị cường giả siêu cấp!



Loại người này muốn diệt Diêm Điện, thì e chỉ là chuyện của mấy nhát kiếm!



Mà quan trọng nhất là, phía sau Diệp Huyên còn có một cô gái váy trắng!



Năm đó cô gái đó đã tuyên bố muốn diệt ngục tối Vô Biên này…



Trong tiệm cầm đồ, lúc Diệp Huyên đang muốn triệt để thúc giục bút Thiên Đạo kia, Thánh Thiên kia liền trầm giọng nói: “Ngươi làm gì thế!”



Diệp Huyên nhe răng cười: “Lão tử giết chết ngươi!”



Dứt lời, huyền khí của hắn điên cuồng chảy vào trong bút Thiên Đạo.



Vẻ mặt của Thánh Thiên cũng trở nên dữ tợn: “Đánh thì đánh!”



Dứt lời, tay phải của hắn ta từ từ nắm lại.



Một bên, Nguyên Nhất kia đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu, cần giúp đỡ không?”



Diệp Huyên đáp: “Cần!”



Nguyên Nhất ngây người, cái tên này cũng không khách khí một chút gì cả?



Không nghĩ nhiều, Nguyên Nhất nhìn về phía Diệp Huyên, tay phải của ông nắm chặt lại, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên hội tụ từ giữa không trung của tiệm cầm đồ Thiên Đạo.



Chính vào lúc này, một tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ bên ngoài cửa.



Mọi người nhất loạt nhìn về phía nơi phát ra tiếng bước chân đó, người đến, chính là Tiểu Đạo.


Nhìn thấy Tiểu Đạo, đám người đang có mặt kia ngay lập tức lộ ra biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.
Nguyên Nhất do dự một chút, rồi buông tay, ông khẽ thi lễ với Tiểu Đạo.



Thánh Thiên kia cũng nhanh chóng buông tay, sau đó cung kính hành một lễ với Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương!”



Tiểu Đạo không quan tâm đến Thánh Thiên, nàng ta bước đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên vẫn đang thúc giục bút Thiên Đạo, Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Ta không biết làm sao để dừng cái này lại!”




Tiểu Đạo tiện tay hất nhẹ một cái, bút Thiên Đạo kia ngay lập tức yên tĩnh lại.



Tiểu Đạo quay đầu lại nhìn về phía Thánh Thiên kia, Thánh Thiên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, là thiếu niên này ức hiếp người quá đáng, ta…”



Tiểu Đạo đột nhiên phẫn nộ quát: “Quỳ xuống!”



Ầm!




Một luồng sức mạnh to lớn trong nháy mắt bao phủ lấy người Thánh Thiên kia.



Phù phù!



Trước ánh mắt của mọi người, hai chân của Thánh Thiên kia bị uốn cong, trực tiếp quỳ trên mặt đất.



Nhìn thấy cảnh này, hiện trường bỗng yên tĩnh trở lại.



Tiểu Đạo tức giận rồi!



Tiểu Đạo nhìn Thánh Thiên kia, Thánh Thiên lúc này đã bị một luồng sức mạnh thần bí bao phủ, căn bản không có cách nào động đậy!



Thánh Thiên thời khắc này, đã sợ hãi đến cực điểm!



Hắn ta vẫn chưa biết thực lực thực sự của Tiểu Đạo, nhưng hiện giờ, hắn ta đã biết rồi.



Đây tuyệt đối không phải là người mà hắn ta có thể đối đầu!



Hiện giờ hắn ta đã hiểu tại sao năm đó tiên tổ của mình lại phải chạy đến đây cầu cứu Tiểu Đạo!



Người con gái này, quả thực rất mạnh!



Mí mắt của Diệp Huyên đang ở một bên cũng khẽ giật, thực lực của Tiểu Đạo này có chút khủng bố mà!



Thực lực của Thánh Thiên tuyệt đối không thấp hơn người đàn ông áo trắng kia, nhưng ở trước mặt Tiểu Đạo này, ngay cả sức đánh trả cũng không có!



Lúc này, giọng của tầng chín đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Cái thế giới này bị làm sao ý? Tại sao người có thực lực lớn mạnh không nói đạo lý đều là phụ nữ? Mà hết lần này đến lần khác đều là đám phụ nữ có quan hệ với ngươi!”



Diệp Huyên: “…”



Tiểu Đạo bước đến trước mặt Thánh Thiên kia, nàng ta nhìn xuống Thánh Thiên: “Ngươi uy phong thật đấy, dám ở chỗ này của ta động thủ!”



Giọng của Thánh Thiên run run: “Tại hạ không dám mạo phạm Tiểu Đạo cô nương, là thiếu niên kia động thủ trước!”



Hai mắt Tiểu Đạo khẽ híp lại: “Hắn động thủ thì ngươi liền động thủ? Ngươi giống hắn sao?”



Ở ngoài cửa, Diêm Đế kia đột nhiên nói: “Câu nói này là trọng điểm, khoanh lại đi, nhớ cho kĩ!”



Tống Thành ở bên
1643887152500.png

Diệp Huyên động thủ thì không sao, mình động thủ thì có chuyện?



Tiểu Đạo lạnh lùng nhìn Thánh Thiên một cái: “Ra ngoài cửa quỳ, đừng có làm bẩn chỗ của ta!”



Dứt lời, Thánh Thiên kia ngay lập tức xuất hiện ở ngoài cửa, vẫn là ở tư thế quỳ, hắn ta muốn phản kháng, nhưng vốn không thể phản kháng!




Tiểu Đạo nhìn đám người ngoài cửa một cái: “Xem hay lắm sao?”



Nghe vậy, đám đông nhanh chóng lui đi.



Nói đùa, người con gái này đang tức giận, ai dám dây vào chứ?



Chẳng mấy chốc, phía bên ngoài tiệm cầm đồ lại khôi phục vẻ an tĩnh vốn có.




Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo bước đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Cô về rồi!”







Mặt Tiểu Đạo không cảm xúc.



Diệp Huyên nhanh chóng nói: “Chắc là cô đói rồi, ta đi nấu cơm cho cô!”



Dứt lời, hắn xoay người đi nấu cơm.



Hắn có thể cảm nhận được Tiểu Đạo đang tức giận, hiện giờ đừng có dây vào thì tốt hơn!



Tiểu Đạo bước đến một bên ngồi xuống, Nguyên Nhất kia vội vàng cung kính nói: “Tiểu Đạo cô nương!”



Tiểu Đạo khẽ nói: “Tới làm gì?”



Nguyên Nhất do dự một chút rồi nói: “Hay là, hôm khác ta lại tới?”



Tiểu Đạo lúc này, rõ ràng là đang tức giận, ông không dám bàn chuyện!



Tiểu Đạo nhìn Nguyên Nhất một cái: “Nói!”



Nguyên Nhất gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, là như này, linh mạch cuối cùng của Thái Thượng giới ta đã cạn kiệt, Thái Nhất Tông ta muốn tìm Tiểu Đạo cô nương để đổi một linh mạch khác”.



Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Muốn loại gì?”



Nguyên Nhất nói: “Đế phẩm!”



Tiểu Đạo nhìn về phía Nguyên Nhất, không nói gì.



Nguyên Nhất đương nhiên hiểu ý, ông xòe lòng bàn tay ra, trong tay ông xuất hiện một ấn nhỏ to bằng lòng bàn tay, ông đưa ấn đó cho Tiểu Đạo.



Tiểu Đạo nhìn một cái, rồi nói: “Chí bảo Thái Thượng ấn của Thái Nhất tông!”



Nguyên Nhất gật đầu: “Phải!”



Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Không tiếc?”



Nguyên Nhất lắc đầu: “Nếu như không có linh mạch, linh khí của Thái Thượng giới sẽ khô kiệt, so với cái này, Thái Thượng ấn đương nhiên không quan trọng bằng rồi”.



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ông có biết vì sao linh khí của Thái Thượng giới các ông biến mất nhanh như vậy không?”



Nguyên Nhất vội vàng cung kính thi lễ: “Mong Tiểu Đạo cô nương giải thích nghi hoặc!”


Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây.
Linh khí của Thái Thượng giới biến mất quá quá nhanh, nhanh đến một cách bất thường, thế nhưng Thái Thượng giới vẫn mãi không tìm ra được nguyên nhân!



Tiểu Đạo lại trầm mặc, không nói gì.



Nguyên Nhất cười khổ: “Tiểu Đạo cô nương, Thái Nhất Tông ta đã không còn vật gì đáng tiền nữa rồi”.




Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không có làm từ thiện, ta…”



Lúc này, Diệp Huyên ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Ta cho ông tử khí!”



Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi muốn giúp?”



Diệp Huyên cười nói: “Con người của Nguyên Nhất tiền bối rất tốt”.




Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên một cái, rồi trầm mặc, sau đó nhìn về phía Thánh Thiên đang quỳ ở phía ngoài cửa kia, lắc đầu: “Đồ ngốc!”



Dứt lời, nàng ta nhìn về phía Nguyên Nhất: “Ở Thái Thượng giới các ông có một con Phệ Linh Thiên Thú, con thú này chuyên nuốt linh khí, mà sở dĩ các ông không phát hiện ra được nó, là bởi vì nó có thể dùng linh khí để ẩn mình”.



Phệ Linh Thiên Thú!



Nguyên Nhất kia sững sờ, rồi cung kính thi lễ với Tiểu Đạo: “Đa tạ Tiểu Đạo cô nương!”



Nói đoạn, như thể ông nhớ đến điều gì đó, lại cung tay làm lễ với Diệp Huyên ở đằng xa kia: “Đa tạ tiểu hữu!”



Diệp Huyên cười một cái, sau đó tiếp tục nấu cơm.



Tiểu Đạo lại nói: “Phệ Linh Thiên Thú đó là Thiện Linh, mặc dù đã nuốt nhiều linh khí của các ông như vậy, nhưng tốt nhất các ông đừng làm tổn thương nó, bằng không, sẽ gánh phải ác quả không tốt”.



Nguyên Nhất gật đầu: “Đã hiểu! Chỉ là, nếu như nó vẫn luôn ẩn mình, bọn ta phải làm thế nào để tìm ra nó?”



Tiểu Đạo suy nghĩ một chút, rồi nhìn về Diệp Huyên cách đó không xa: “Có hứng thú đi tìm con Phệ Linh Thiên Thú đó không?”



Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta?”



Tiểu Đạo gật đầu.



Diệp Huyên do dự một chút rồi nói: “Nếu như tìm được, thì thuộc về ai?”



Nguyên Nhất ở một bên liền lên tiếng: “Nếu như tiểu hữu tìm được, thì Phệ Linh Thiên Thú đó là của tiểu hữu!”



Tiểu Đạo cũng khẽ mỉm cười: “Nếu như ngươi tìm được, thì con thú đó thuộc về ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết, Phệ Linh Thiên Thú đó chính là một thứ tốt, nếu như ngươi tìm được, sẽ có lợi ích bất ngờ!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, Phệ Linh Thiên Thú gì đó lợi hại không?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Thực lực không tồi, thế nào, có hứng thú không?”



Diệp Huyên không do dự nữa, hắn gật đầu: “Có!”



Kỳ thực, Phệ Linh Thiên Thú gì đó, hắn không hề quan tâm, mà thứ hắn quan tâm là kết giao với Nguyên Nhất này!



Thái Nhất Tông này không phải là thế lực bình thường gì, nếu như có thể kết giao, đương nhiên là chuyện tốt!



Nghe được lời này của Diệp Huyên, Nguyên Nhất lại một lần nữa cung tay làm lễ với Diệp Huyên: “Tiểu hữu, đa tạ!”
Diệp Huyên cười đáp: “Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng ta không dám đảm bảo là mình có thể tìm thấy!”



Nguyên Nhất cười đáp: “Bất kể có thể tìm thấy hay không, mối ân tình này của tiểu hữu, Thái Nhất Tông ta đều sẽ ghi nhớ trong lòng!”



Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Ăn cơm trước đã rồi hẵng đi!”




Diệp Huyên cười haha một tiếng, rồi nói: “Được!”



Một lúc sau, Diệp Huyên bày ra một bàn thức ăn, Tiểu Đạo không hề khách khí, ngay lập tức bắt đầu ăn, Diệp Huyên cũng không khách khí, hắn cũng ngồi xuống ăn, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn về phía Nguyên Nhất: “Tiền bối, người cũng tới ăn đi!”



Nguyên Nhất nhìn Tiểu Đạo một cái, rồi lắc đầu: “Không, không, ta đã ăn rồi!”



Diệp Huyên hỏi: “Không ăn thật sao?”




Nguyên Nhất lại lắc đầu: “Không, không, không ăn, tiểu hữu cứ ăn đi!”



Diệp Huyên gật đầu: “Được, thế ta ăn trước đây!”



Dứt lời, hắn gắp một miếng thịt nạc bỏ vào trong bát của Tiểu Đạo: “Thử cái này đi, hôm nay ta đã dùng cách khác để nấu đó, xem thử xem mùi vị thế nào!”



Tiểu Đạo cũng chẳng từ chối, nàng ta gắp miếng thịt nạc đó lên nếm thử, một lúc sau, mới gật đầu: “Mùi vị cũng được!”



Diệp Huyên cười nói: “Lần sau ta lại đổi cách nấu khác!”



Tiểu Đạo gật đầu: “Được!”



Nguyên Nhất ở một bên nhìn hai người Diệp Huyên và Tiểu Đạo, khẽ cúi đầu.



Đây nào phải là bằng hữu, đây rõ ràng là tình nhân mà!



Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyên một cái, tiểu hữu này không hề đơn giản mà!



Mà Thánh Thiên đang quỳ ở ngoài cửa kia lúc này coi như đã hiểu bản thân đã ngu xuẩn đến nhường nào!



Mối quan hệ giữa Diệp Huyên này và Tiểu Đạo hiển nhiên là không bình thường, chẳng trách vừa nãy Tiểu Đạo nói, bản thân với Diệp Huyên giống nhau sao?



Mình thật là ngu xuẩn quá đi mà!







Sau khi ăn xong, Tiểu Đạo xòe tay ra, một quả to bằng nắm đấm xuất hiện trong lòng bàn tay. Nàng đưa quả đó ra trước mặt Diệp Huyên: “Quả này có thể hấp dẫn Phệ Linh Thiên Thú ra ngoài”.



Diệp Huyên cất quả đó đi: “Tiểu Đạo cô nương, cô có đi với bọn ta không?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không đi đâu, ngươi mau trở về đi, đến lúc đó ta dẫn ngươi đến một nơi”.



Diệp Huyên hỏi: “Đi đâu vậy?”



Tiểu Đạo nhẹ giọng đáp: “Đến lúc ấy sẽ biết, bây giờ hỏi làm gì?”



Diệp Huyên mỉm cười rồi nói: “Được”.



Nói xong hắn nhìn về phía Nguyên Nhất: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.



Nguyên Nhất gật đầu, hai n
1643887173901.png

Thánh Liêm trong tiệm cầm đồ cũng không dám cầu xin.



Không ai có thể cầu xin được Tiểu Đạo trừ Diệp Huyên kia.



Mà bản thân Thánh tộc cũng đắc tội nặng với Diệp Huyên.




Tự mình tạo nghiệp mà.



Thánh Liêm thấp giọng thở dài.



Ngoài cửa, Thánh Thiên cứ quỳ như vậy, không dám có lấy một câu oán hận nào.



. . .



Diệp Huyên và Nguyên Nhất đến trước một Truyền Tống Trận, Nguyên Nhất chỉ vào Truyền Tống Trận đó cười nói: “Tiểu hữu, đây là Truyền Tống Trận thông với Thái Thượng giới của ta”.




Diệp Huyên bỗng nói: “Tiền bối, ngục tối Vô Biên này là ai xây dựng vậy?”



Nguyên Nhất lắc đầu: “Cái này ta không biết, có điều chắc là Tiểu Đạo cô nương biết đấy”.



Diệp Huyên gật đầu: “Đến lúc đó ta hỏi nàng ấy vậy, chỉ không biết nàng ấy có thu phí không nữa”.



Nghe thấy thế Nguyên Nhất bật cười thành tiếng: “Chắc là có thu rồi”.



Diệp Huyên cười một tiếng: “Đi thôi”.



Rất nhanh chóng, hai người đã biến mất trong Truyền Tống Trận.



. . .



Diêm Điện.



Một ngày này, có một người đàn ông áo đen đến Diêm Điện.



Trong đại điện, Diêm Đế nhìn người đàn ông áo đen: “Có chuyện gì?”



Người đàn ông áo đen hơi hành lễ: “Diêm Đế, thiếu niên kia vẫn còn sống”.



Diêm Đế mặt không cảm xúc: “Rồi sao?”



Người đàn ông áo đen trầm giọng nói: “Các hạ, ban đầu ngươi thu lợi ở chỗ chúng ta đã đồng ý với bọn ta sẽ giải quyết tên Diệp Huyên kia”.



Diêm Đế lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông áo đen: “Giải quyết Diệp Huyên? Ban đầu các ngươi đâu có nói với ta, bên cạnh hắn còn có một cô bé nữa”.



Người đàn ông áo đen im lặng một lát sau đó nói: “Bọn ta không bảo ngươi giải quyết cô bé kia, chỉ bảo các ngươi giết Diệp Huyên”.



Diêm Đế nheo mắt lại: “Các ngươi đang gài ta”.



Ngươi đàn ông áo đen nhẹ giọng nói: “Các hạ muốn đổi ý à?”



Diêm Đế đột nhiên cười nói: “Sao thế, đám người hộ đạo như các ngươi muốn uy hiếp cả ta hay sao?”



Người đàn ông áo đen ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Đế: “Ngươi biết thân phận của bọn ta”.



Diêm Đế lạnh nhạt đáp: “Ta biết”.



Người đàn ông áo đen im lặng một lát sau đó nói: “Nếu như các hạ không giết Diệp Huyên, vậy vật đó trả lại cho bọn ta đi”.



"Trả cho các ngươi?"



Lúc này, Tống Thành ở bên cạnh bỗng cười lạnh nói: “Các hạ, bọn ta vì tên Diệp Huyên kia mà tổn thất bao nhiêu người, bây giờ ngươi lại bảo chúng ta trả lại cho các ngươi, thế tổn thất của bọn ta, ai đến trả hả?”
Người đàn ông áo đen đáp: “Là Diệp Huyên giết người của các ngươi, đâu có phải bọn ta”.



Tống Thành còn muốn nói gì đó, Diêm Đế lại bất ngờ giơ tay điểm một cái, một cái hộp màu đen thẫm rơi xuống trước mặt người đàn ông áo đen kia: “Đi đi”.




Người đàn ông áo đen cất cái hộp, xoay người bỏ đi.



Sau khi người đàn ông áo đen rời đi, Tống Thành nhìn về phía Diêm Đế: “Tại sao thế điện chủ?”



Diêm Đế lắc đầu: “Không nên chọc vào những người này”.




Tống Thành trầm giọng nói: “Đám người hộ đạo này rất lợi hại à?”



Diêm Đế gật đầu: “Một thế lực rất phiền phức. Diêm Điện ta thật sự không cần phải cuốn vào trong cuộc tranh đấu giữa bọn họ. Nhưng mà điều ta nghĩ mãi không ra là chắc hẳn bọn họ đã điều tra Diệp Huyên rồi, tại sao còn phải nhắm vào hắn ta như vậy? Lẽ nào thật sự cứng đầu sao?”



Tống Thành trầm giọng nói: “Hoặc là bọn họ cứng đầu, hoặc là bọn họ đã nắm đằng chuôi”.



Diêm Đế khẽ gật đầu: “Bất kể ra sao, chúng ta đừng quan tâm chuyện của bọn họ là tốt nhất, đặc biệt là Diệp Huyên. Sau lưng người này không chỉ có A La còn có Tiểu Đạo cô nương. Hơn nữa còn có cô gái váy trắng kia… Người này không thể dây vào đâu”.



Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Tống Thành: “Người quỳ bên ngoài cửa nhà Tiểu Đạo cô nương, ngươi đã tra rõ ràng lai lịch của hắn ta chưa?”



Tống Thành gật đầu: “Đã điều tra rồi. Người đó tên là Thánh Thiên, là tộc trưởng Thánh Tộc. Trong Thánh Tộc có phong ấn một ác ma, ác ma ấy đã sắp phá vỡ phong ấn. Bọn họ phái người đi cầu xin Tiểu Đạo cô nương giúp đỡ, Tiểu Đạo cô nương đã phái Diệp Huyên qua đó. Nhưng hình như Diệp Huyên ở Thánh Tộc bị ức hiếp, trước đó hắn còn một thân vương đầy máu chạy về. Sau đó Tiểu Đạo cô nương đi cùng hắn đến Thánh Tộc một chuyến, không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại lúc trở về Tiểu Đạo cô nương rất tức giận”.



Diêm Đế lắc đầu cười một tiếng: “Bọn ngu xuẩn này lại dám đắc tội với người mà Tiểu Đạo cô nương phái đi. Còn nữa, hắn ta lại dám ra tay với Diệp Huyên kia ở trong tiệm cầm đồ, không phải hắn ta muốn chết hay sao? Ta rất tò mò, sao mà hắn ta có thể làm được tộc trưởng Thánh Tộc vậy chứ?”



Tống Thành trầm giọng đáp: “Bất kể thế nào, hiện tại tuyệt đối không thể chọc vào Diệp Huyên này được”.



Diêm Đế gật đầu: “Với cả ngươi cứ quan sát động tĩnh của hắn ta bất kì lúc nào. Khi cần thiết chúng ta có thể ra tay giúp đỡ một chút, cứ coi như kết duyên lành”.



Tống Thành khẽ gật đầu: "Ta biết rồi!"



Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.



Trên một đám mây nào đó, một người đàn ông áo trắng đang ngồi xếp bằng trong tầng mây, trước mặt người này là Nguyên Thiên và Trần Độc Cô.



Qua hồi lâu, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông áo trắng không xa. Người áo đen hơi hành lễ rồi nói: “Vẫn còn sống”.



Vẫn còn sống.



Người đàn ông áo trắng mở mắt ra nhìn về phía người áo đen: “Vẫn còn sống?”


Người áo đen hơi gật đầu: “Vâng, hơn nữa hình như còn trở nên mạnh hơn”.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười một tiếng: “Thật lợi hại. Trong tình huống đó mà hắn cũng có thể sống sót thoát khỏi đường chết”.



Người áo đen hạ giọng đáp: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Cứ theo dõi đã”.




Người áo đen hơi gật đầu sau đó xoay người rời đi.



Lúc này Nguyên Thiên kia bỗng nói: “Hắn lại trở nên mạnh hơn”.



Người đàn ông áo trắng cười đáp: “Sao thế, sợ à?”



Nguyên Thiên gật đầu: “Vâng”.




Đối với yêu nghiệt Diệp Huyên này, hắn ta thật sự sợ hãi.



Cuộc đời người này thật sự giống như đang ăn gian vậy.



Người đàn ông áo trắng mỉm cười rồi nói: “Sợ cũng là điều bình thường, ta cũng cực kỳ kiêng dè”.



Nguyên Thiên hạ giọng đáp: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”



Người đàn ông áo trắng nhìn về phía Trần Độc Cô: “Trần tông chủ thấy sao?”



Trần Độc Cô lắc đầu: “Bất kể ra sao, ta cũng đề nghị phải nhanh chóng diệt trừ người này. Nếu như để hắn đánh thức kẻ thứ chín, khi ấy sẽ cực kỳ phiền phức”.



Thứ chín!



Đối với người đàn bà này, hắn ta mới thực sự kiêng dè nhất.



Người phụ nữ này mạnh mẽ không gì tả nổi.



Người đàn ông áo trắng mỉm cười sau đó đứng dậy: “Xem ra muốn giết chết người này vẫn phải bỏ ra cái giá cao một chút mới được”.



Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.



Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn ta quay đầu lại nhìn hai người Trần Độc Cô: “Đừng có để mắt tới Phù Văn Tông và thư viện Vạn Duy, như thế chẳng có chút ý nghĩa gì đâu”.



Nguyên Thiên thấp giọng đáp: “Chúng ta có thể lấy thư viện Vạn Duy và Phù Văn Tông ra uy hiếp hắn mà”.



Người đàn ông áo trắng lắc đầu: “Các ngươi làm vậy sẽ chỉ chọc giận hắn, khiến hắn không tiếc bất cứ giá nào đổ máu với chúng ta thôi”.



Nguyên Thiên khẽ nhíu mày, hắn ta đang muốn nói gì, người đàn ông áo trắng lại tiếp tục: “Hai người các ngươi nếu không muốn đi theo ta vậy thì cứ rời đi đi. Các ngươi muốn làm gì tùy các ngươi”.



Nói xong, hắn ta xoay người biến mất ở chân trời phía xa xa.



Nơi phương xa, Nguyên Thiên yên lặng một lát sau đó lạnh lùng nói: “Trần huynh, ngươi tính thế nào”.



Trần Độc Cô lạnh nhạt nói: “Không tính toán gì”.



Trần Độc Cô hạ giọng nói: “Người này quá thần bí, nếu như chúng ta theo dõi hắn e là không có kết cục tốt”.



Trần Độc Cô nhìn
1643887194297.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK