Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

hẳng có gì nổi bật đứng sau Lý Phong lại có thể đánh đám người của Mallory một trận nhừ tử, trong khi thực lực của bọn Mallory cũng chẳng phải dạng vừa.



Lúc đối đầu với Dương Thiện Tề, Mallory vốn còn vênh váo lắm.



Nhưng giờ gã cũng sợ mất mật.



Tần Vạn Hào suy nghĩ kĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Phong.



"Chuyện này vốn là bí mật, lẽ ra tôi cũng không có tư cách biết".



"Nếu tôi nói ra, gia tộc khổng lồ, bí ẩn đấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi và người nhà tôi".



Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: "Nếu ông không nói thì người nhà ông cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu".



"Tôi không cần biết bọn chúng là ai".



"Cho dù là thế gia có lịch sử mấy trăm năm hay hàng nghìn năm đi chăng nữa".



"Bọn chúng từng đối xử với anh trai tôi ra sao, tôi sẽ trả lại cho chúng gấp trăm lần".



Lúc Lý Phong nói ra chữ cuối cùng, toàn thân anh bỗng phóng ra khí thế cuồn cuộn.



Tất cả mọi người kể cả Dương Thiện Tề bất giác ôm chặt tim mình.



Hơi thở mạnh mẽ quét qua bốn phía, khiến tất cả mọi người không thể nào hô hấp được trước mặt Lý Phong.



Từ trước đến nay, Dương Thiện Tề vẫn luôn luyện tập tất cả những kĩ năng mà Lý Phong dạy cho.






Mỗi một câu anh nói, Dương Thiện Tề đều nhớ kĩ trong đầu, luyện theo.



Giờ cậu ta đã trở thành một cao thủ mạnh.



Nhưng trước mặt Lý Phong, cậu ta cũng không chống lại được sát khí mà anh phóng ra.



Lúc này Tần Vạn Hào lại có thêm vết thương, ông ta đau đớn dùng hai tay nắm chặt lấy cổ họng mình.



Gân xanh nổi lên.



Cả khuôn mặt sưng phù như quả táo đỏ.



"Tôi nói!"



"Tôi nói!"



Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Phong bỗng thu lại sức mạnh trên người mình.



Mọi người xung quanh lập tức cảm thấy dễ hít thở hơn nhiều.



Trước mặt Lý Phong, Tần Vạn Hào cảm nhận được thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.



Ông ta chỉ mong mình có thể nhanh chóng rời khỏi đây.



Lúc này, ông ta lập tức đứng lên, căng thẳng nói với Lý Phong.



"Tin này tôi không thể nói cho nhiều người biết".



Vì vậy ông ta dè dặt bước đến bên cạnh Lý Phong.



Chương 657: Cười đến cuối cùng



Ông ta ghé sát miệng đến tai Lý Phong, nói nhỏ mấy câu.



Tất cả những gì Tần Vạn Hào nói là thật.



Nhưng lúc đang nói, mắt ông ta lóe lên sự sắc bén.



Nói xong, ông ta chợt ra tay đánh về phía Lý Phong.



Không biết từ lúc nào trong tay ông ta đã cầm một con dao cực kì sắc nhọn.



Tốc độ ông ta nhanh như chớp, con dao trong tay đâm mạnh về phía tim Lý Phong.



Ông ta còn lo một dao này không đâm chết được Lý Phong, nên đâm liên tiếp mấy phát.



Sau đó cười to: "Ha ha ha, lần này để tao xem mày có chết tươi không?"



"Chồng ơi!"



Hứa Mộc Tình đột nhiên hét to.



Nhưng Hứa Mộc Tình vừa mới chạy lên mấy bước đã bị Hứa Hạo Nhiên giơ tay ngăn lại.



"Chị à, chị không phải lo đâu".



"Cái khác thì không nói chứ anh rể là người ranh ma nhất mà em từng gặp đấy".



"Cái chiêu cũ rích mà ngu như thế sao có thể khiến anh rể bị thương được chứ".



Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tần Vạn Hào đã sợ hãi xoay người bỏ chạy.



Đúng như Hứa Hạo Nhiên nói, ngay từ đầu Lý Phong đã biết Tần Vạn Hào định làm gì rồi.



Tần Vạn Hào đâm anh mười mấy nhát, nhưng nhát nào cũng bị anh dùng hai đầu ngón tay kẹp được.



Đến lúc ông ta thấy có gì sai sai, thì con dao trong tay chỉ còn có một nửa.



Lưỡi dao còn lại đã bị Lý Phong kẹp lấy, chả biết anh bẻ gãy nó từ bao giờ.



Kế hoạch thất bại, ông ta xoay người bỏ chạy.



Tần Vạn hào chạy được mười ấy bước, Lý Phong nhẹ nhàng vung hai ngón tay vào trong không khí.



Đột nhiên, một tia sáng lóe lên.



Tần Vạn Hào vốn đang bỏ chạy bỗng khựng lại, ông ta loạng choạng bước vài bước về phía trước rồi ngã rầm xuống đất.



Máu tươi từ từ chảy ra.



Giờ Lý Phong đã đạt được mục đích của mình.



Cuối cùng anh cũng biết năm đó xảy ra chuyện gì rồi.



Cũng biết rằng Lý Tấn vì sự an toàn của anh và mẹ anh nên mới đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc.



Còn cái chết của anh trai là do gia tộc của mẹ đứng ở sau lưng giở trò.



Cùng với nhà họ Long mơ ước đến bảo tàng Sấm vương.



Lý Phong đứng trước một hang chứa đầy tiền.



Anh nhìn những chiếc hòm được xếp ngay ngắn trong hang.



Khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.



Anh bỗng giơ tay vỗ nhẹ lên vách đá bên cạnh.



"Rầm!"



Một tiếng nổ lớn vang lên.



Cái hang trước mắt Lý Phong lập tức sụp xuố

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK