Tại Phù Văn Tông .
Còn một ngày nữa là tiến đến Phệ Linh tộc, vậy mà căn phòng của Diệp Huyên vẫn không hề có động tĩnh.
Cường giả Phù Văn Tông đều đã tập trung ngoài phòng Diệp Huyên. Họ đều đang chờ Diệp Huyên bước ra, sau đó cùng đánh giết đến chỗ Phệ Linh tộc.
Nhưng căn phòng của Diệp Huyên vẫn im ắng như cũ.
Lưu Ung đứng cạnh Thẩm Tinh Hà bỗng khẽ nói: “Không biết liệu mai tiểu sư tổ có thể vẽ thành công bùa Thiên Địa hay không”.
Thẩm Tinh Hà nói: “Hãy tin vào tiểu sư tổ!”
Lưu Ung lại bảo: “Tiểu sư tổ bằng lòng chỉ dạy sư huynh cách vẽ Bùa Thiên Địa rồi sao?”
Thẩm Tinh Hà: “Người đã cho ta chép lại một bản rồi”.
Lưu Ung nói khẽ: “Thứ thần kỳ như vậy mà tiểu sư tổ cũng bằng lòng chia sẻ với chúng ta”.
Thẩm Tinh Hà gật đầu, chuyện Diệp Huyên đưa cuốn sách cổ về bùa Thiên Địa cho ông xem cũng khiến ông cảm thấy bất ngờ, tất nhiên, nhiều hơn hết vẫn là cảm giác ấm áp.
Diệp Huyên hề bài xích bọn họ.
Lưu Ung thoáng nhìn về phía phòng của Diệp Huyên, cười nói: “Tất thảy đều đáng giá!”
Thẩm Tinh Hà: “Tâm ngài ở Phù Văn Tông này là tốt rồi!”
Lưu Ung gật đầu.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, chớp mắt đã đến ngày thứ ba.
Hôm đó, Diệp Liên, nữ phu tử, Tàn Nữ, và cả Trương Văn Tú đều xuất hiện trước cửa phòng Diệp Huyên. Diệp Liên nói: “Ca ca ta vẫn chưa ra sao?”
Thẩm Tinh Hà lắc đầu: “Vẫn chưa!”
Diệp Liên trầm mặc.
Trương Văn Tú đột nhiên hỏi: “Hay là gọi hắn ra đây?”
Thẩm Tinh Hà vội vàng nói: “Không thể được. Ngài ấy vẫn chưa ra tức là vẫn còn cơ hội. Nếu bây giờ chúng ta quấy rầy, lỡ đâu lại thành công cốc!”
Trương Văn Tú thản nhiên nói: “Vậy làm sao đây? Lẽ nào hôm nay không tới Phệ Linh tộc nữa? Nếu không đi thì chúng ta có khác nào trò hề cho bọn chúng!”
Thẩm Tinh Hà im lặng, ông ta cũng có biết nên làm thế nào đâu.
Đúng lúc này, phu tử đột nhiên bảo: “Chúng ta đi trước vậy!”
Trương Văn Tú nhìn phu tử: “Không cần có hắn?”
Phu tử đáp: “Đến khi hắn ra ngoài thì bảo hắn đuổi theo sau là được”.
Trương Văn Tú ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhìn Tàn Nữ và Diệp Liên: “Hai cô thấy sao?”
Diệp Liên nói: “Bốn chúng ta đi trước là được!”
Dứt lời, nàng nhìn Thẩm Tinh Hà, bảo: “Các ngươi ở lại Phù Văn Tông chờ huynh ấy ra ngoài!”
Nói xong, bốn cô gái liền biến mất.
Mục tiêu: Phệ Linh tộc!
Tại Phệ Linh tộc.
Ngày hôm đó, tất cả cường giả của vũ trụ Ngũ Duy đều nhìn chằm chằm vào Phệ Linh tộc.
Đó là bốn siêu cấp cường giả!
Chủ nhân của Ngũ Duy, Nữ đế Tu La, còn có cả nữ phu tử và Trương Văn Tú, liệu Phệ Linh tộc có tham gia trận chiến này không?
Không một ai biết điều này, bởi vì trước đây Phệ Linh tộc đã từng là đại tộc đứng đầu Ngũ Duy, nếu không phải năm xưa Tiên Tri xuất hiện thì chỉ e Ngũ Duy bây giờ đã thuộc về Phệ Linh tộc.
Ngày hôm đó, bốn cô gái đều tiến vào Linh giới.
Linh giới lúc này đang trong tình trạng trống rỗng, phần lớn người Phệ Linh đã rút khỏi nơi đây.
Nữ phu tử nhìn xuống dưới, cười bảo: “Các cô thử nói xem, Phệ Linh tộc lại đang tính chơi trò gì đây?”
Chủ nhân Ngũ Duy – Tàn Nữ liếc mắt đánh giá bên dưới, sau đó nói: “Xem ra bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh với chúng ta trận này, chỉ e hôm nay mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì!”
Nữ phu tử gật đầu: “Theo ta được biết, năm xưa thầy từng chém chết một tộc trưởng của Phệ Linh tộc, nhưng vẫn để cho một kẻ sống sót. Nói cách khác, thực lực chung của Phệ Linh tộc thật ra cũng chẳng giảm là bao. Nếu những kẻ lúc trước vẫn còn sống thì trận chiến ngày hôm nay sẽ rất khó khăn”.
Trương Văn Tú đột nhiên cất tiếng: “Ta khá tò mò vì sao bọn chúng lại muốn tòa thư viện kia tới vậy. cả ba cấm địa kia cũng đều ham muốn thư viện đó, nhưng bọn họ chưa từng ra tay, còn Phệ Linh tộc thì lại rục rịch suốt kể từ lúc tháp Giới Ngục xuất hiện đến bây giờ. Chắc hẳn bọn chúng biết rõ dù có tiêu diệt chúng ta rồi giành được tòa thư viện, thì cũng vẫn phải đối mặt với ba cấm địa kia. Nhưng bọn chúng vẫn chọn làm như thế!”
Dứt lời, nàng ta liền nhìn sang nữ phu tử.
Nữ phu tử trầm mặc một lát mới nói: “Đây cũng là vấn đề khiến ta suy nghĩ mấy ngày nay”.
Diệp Liên đột nhiên cất lời: “Phu tử cũng không biết rốt cuộc trong thư viện kia có những gì sao?”
Nữ phu tử lắc đầu: “Đó là thư viện tư nhân của thầy ta. Dù thầy không hề cấm chúng ta tiến vào, nhưng mỗi lần thầy ngồi trong đó đọc sách thì đám học trò chúng ta cũng không dám quấy rầy”.
Nói tới đây, nàng ta thoáng ngừng, sau đó mới nói: “Có một người chắc hẳn sẽ biết!”
Diệp Liên hỏi: “Ai?”
Trương Văn Tú đáp: “Đạo tắc trong tòa tháp kia, cũng chính là đại tỷ của mấy người Liên Thiển, nàng ấy là đạo tắc đừng đầu, có thể ‘trói buộc’ những đạo tắc khác. Năm xưa, chỉ có mình tỷ ấy là luôn ở cạnh thầy, cũng chỉ tỷ ấy mới thường xuyên ra vào thư viện, thế nên tỷ ấy là người biết rõ trong đó có những gì”.
Tàn Nữ hỏi: “Nhưng người đó đang ở đâu?”
Trương Văn Tú lắc đầu: “Không rõ”.
Nữ phu tử đột nhiên cất lời: “Hôm nay đối thủ của chúng ta chính là Phệ Linh tộc, là đại tộc từng đứng đầu một thời đấy ba cô nương, không thể coi thường được đâu”.
Nữ phu tử vừa mới dứt lời thì Nguyên Thiên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bốn người họ.
Nguyên Thiên nhìn nữ phu tử: “Diệp Huyên đâu?”
Khóe miệng nữ phu tử khẽ cong lên: “Ngươi đoán xem!”
Nguyên Thiên liền sa sầm mặt mày.
Trước giờ hắn ta chưa từng khinh thường Diệp Huyên, hoặc nên nói là, hắn còn kiêng dè Diệp Huyên hơn cả bốn cô gái trước mặt mình hiện giờ.
Bởi vì kiểu gì người đàn ông đó cũng sẽ khiến hắn ta được chứng kiến vô số điều bất ngờ đáng sợ.
Nhất là bây giờ Diệp Huyên vẫn còn tầng chín của tòa tháp kia đang ngủ say, lỡ như Diệp Huyên làm tầng chín thức tỉnh thành công thì…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Nguyên Thiên lại càng âm trầm hơn.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Liên đột nhiên nói: “Còn phí lời với bọn chúng làm gì? Ta lên trước!”
Vừa dứt lời, nàng liền hóa thành một luồng sáng bắn thẳng ra ngoài. Đúng lúc Diệp Liên xuất chiêu, thì một ánh đao lóe lên từ phía xa đột nhiên chém tới.
Xoẹt!
Một nhát đao này chẳng khác nào xé rách bầu trời.
Uỳnh!
Chân trời chấn động mạnh, Diệp Liên dừng bước. Ngay trước mặt nàng là một người đàn ông trung niên.
Là Lý Mộ Bạch!
Một trong sáu người mạnh nhất hiện nay!
Tay phải lăm lăm thanh đao, Lý Mộ Bạch nhìn Diệp Liên: “Đánh trận cuối vì bọn họ!”
Diệp Liên không nói gì, cứ thế xông lên, những nơi Tu La Thứ lướt qua, không gian đều bị hủy diệt.
Lần này khác hẳn lần trước, Diệp Liên cứ thế liều mạng.
Đối với kẻ tên Lý Mộ Bạch từng ngăn cản nàng cứu Diệp Huyên, nàng đã muốn giết hắn ta từ lâu.
Cách đó không xa, Tàn Nữ cũng bước ra. Đúng lúc này Liêm Thiên đột nhiên nói: “Chủ nhân Ngũ Duy, dường như Phệ Linh tộc chúng ta không có ân oán gì với các ngươi!”
Tàn Nữ nhìn Nguyên Thiên: “Dã tâm của các ngươi quá lớn”.
Nguyên Thiên im lặng.
Tàn Nữ cười nói: “Đối thủ của ta đâu?”
Nguyên Thiên quay đầu: “Tam thúc!”
Hắn ta vừa dứt lời, một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt Tàn Nữ.
Đó chính là Nguyên Vô Biên, một trong những người mạnh nhất Phệ Linh tộc trước kia.
Tàn Nữ nhìn Nguyên Vô Biên: “Xin chỉ giáo!”
Sau đó nàng ấy biến mất.
Nguyên Vô Biên cũng vậy, giây tiếp theo tại hư không xa xôi, đột nhiên truyền đến từng hồi tiếng nổ vang rền.
Ở bên dưới, Trương Văn Tú nhìn Nguyên Thiên, cười bảo: “Đừng nói đối thủ của ta là ngươi đấy, khéo khi ta có thể đâm chết ngươi chỉ bằng một chiêu”.
Mặc dù Nguyên Thiên cũng là cường giả hiện thời, nhưng còn lâu mới bằng được Trương Văn Tú.
Nguyên Thiên nhìn thoáng qua Trương Văn Tú, không tỏ ra tức giận bởi vì đúng là người đó mạnh hơn hắn ta thật.
Lúc này, nữ phu tử bỗng cảm thấy tò mò, không biết Phệ Linh tộc sẽ phái ai tới đối phó Trương Văn Tú.
Một tiếng cười đột nhiên truyền tới từ sau lưng Trương Văn Tú: “Đám hậu bối các ngươi đều cuồng vọng đến thế sao?”
Trương Văn Tú quay người nhìn, ngay sau đó trường thương trong tay nàng ta đột nhiên đâm ra, nhanh như sấm chớp.
Ầm!
Cách đó hơn trăm trượng, một âm thanh trầm đục vang vọng, thanh trường thương đột ngột ngừng lại.
Ngay trước mũi thương là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen. Ông ta đứng thẳng, hai đầu lông mày lộ rõ vẻ ngạo nghễ.
Trương Văn Tú liếc ông ta một cái: “Người của Vô Địch tông?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Vô Địch tông, Chiến Tả”.
Gương mặt Trương Văn Tú không chút biểu cảm: “Nào, cho ta lãnh giáo thử thực lực của người từ mấy chục vạn năm trước”.
Dứt lời, nàng ta liền biến mất.
Xoẹt!
Không gian trước mặt Trương Văn Tú bỗng nhiên nứt vỡ, ngay sau đó một thanh trường thương lao thẳng tới trước mặt Chiến Tả, thân thể ông ta lập tức mờ đi.
Không gian Duy Độ ba tầng!
Gần như cùng lúc đó, Trương Văn Tú cầm thương quét ngang một cái: “Cút ra đây!”
Uỳnh!
Lưỡi thương đi tới đâu, thì không gian lập tức vỡ tan tới đó.
Ầm! Ầm!
Một bóng người nhanh chóng lùi lại hơn trăm trượng, đó chính là Chiến Tả.
Ở phía xa, Chiến Tả nhìn Trương Văn Tú, trong mắt ông ta lộ rõ vẻ đề phòng.
Trường thương trong tay Trương Văn Tú lóe lên ánh chớp.
Khóe miệng Trương Văn Tú khẽ cong, ở nụ cười khinh thường: “Chỉ thế thôi à?”
Tay phải chậm rãi nắm lại, Chiến Tả dồn hết sức mạnh đánh ra một chiêu.
Uỳnh!
Không gian xung quanh Chiến Tả lập tức trở nên mờ ảo. Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh tràn ra bốn phía, tựa như thủy triều ập đến.
Đúng lúc này, giọng của nữ phu tử vang lên trong đầu Trương Văn Tú: “Cẩn thận!”
Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử, truyền âm: “Chuyện hôm nay không đơn giản chút nào, phải thật cẩn thận!”
Dứt lời, nàng ta liền đạp lên thanh trường thương.
Uỳnh!
Trường thương lập tức lao vụt đi.
Xoẹt!
Quét ngang bầu trời.
Ở nơi xa, Chiến Tả đột nhiên gầm thét, sau đó lao vụt đi nhanh như đạn pháo.
Nữ phu tử thu hồi tầm mắt, nhìn Nguyên Thiên trước mặt mình: “Đối thủ của ta là ai?”
Nguyên Thiên im lặng một thoáng sau đó mới nói: “Nữ phu tử, ta cho cô cơ hội cuối cùng, nếu các cô rút lui, đồng thời giao thư viện kia ra, thì hôm nay Phệ Linh tộc chúng ta có thể cho các cô một con đường sống”.
Nữ phu tử ngửa tay ra, trượng Thiên Xích liền xuất hiện trên tay nàng ta: “Đây là thái độ của ta”.
Nguyên Thiên gật đầu: “Giết!”
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt nữ phu tử lập tức thay đổi, nàng ta đột nhiên quay người, trượng Thiên Xích trong tay quét ngang.
Ầm!
Nữ phu tử nhanh chóng lùi lại. Nàng ta vừa dừng lại thì không gian sau lưng đột nhiên nổ tung, mọi thứ vỡ nát.
Cùng lúc đó, trượng Thiên Xích trong tay cũng bị rạn nứt.
Vẻ mặt nữ phu tử vẫn rất bình tĩnh, nàng ta hướng mắt về phía xa, ở đó có một người đàn ông mặc áo bào đen, toàn thân hắn ta bị chiếc áo bao phủ, không thấy rõ mặt mũi nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai tay, đôi bàn tay đó khô đét, không có lấy một chút huyết sắc nào.
Xung quanh kẻ đó không hề có chút sinh khí, mà chỉ có tử khí.
Nữ phu tử híp mắt: “Thây ma!”
Ở phía xa, ánh mắt Nguyên Thiên lóe lên vẻ kinh ngạc: “Quả nhiên là nữ phu tử, kiến thức rất uyên bác, thế mà biết cả thây ma!”
Nữ phu tử nhìn Nguyên Thiên: “Không ngờ Phệ Linh tộc các ngươi lại luyện chính tộc nhân của mình thành thây ma!”
Nàng ta biết một ít về thây ma, đây là một bí pháp từ thời thượng cổ, Tiên Tri cũng từng nghiên cứu về nó nhưng về sau lại từ bỏ.
Bởi vì vô nhân đạo!
Thây ma chính là hoán đổi sinh khí của một cá thể thành tử khí, đây có thể coi như một cách khác để sống sót, nhưng “sống” như thế chẳng có ý nghĩa gì hết.
Vì ngoài việc có thể chiến đấu ra, thây ma không hề có ý thức riêng.
Hơn nữa, phương pháp này còn có một điểm cực kỳ vô nhân đạo, đó chính là sau khi trở thành thây ma, thì linh hồn của cá thể kia sẽ bị nhốt trong thân thể vĩnh viễn, trừ phi thân thể bị hủy thì may ra mới có thể được giải thoát, còn không thì cả đời sẽ bị nhốt vĩnh viễn, không thể sống lại, không thể chuyển thế, không có cách nào tiến vào luân hồi.
Nhưng làm như vậy cũng có chỗ tốt, đó chính là lực chiến đấu của cá thể sẽ mạnh hơn rất nhiều, phải nói là cực kỳ cường đại. Không chỉ vậy mà thân thể cũng có thể biến thành bất tử.
Nguyên Thiên bỗng lắc đầu: “Phu tử hiểu sai rồi. Nhóm đầu tiên cũng không phải do tộc nhân Phệ Linh chúng ta luyện chế ra, mà tự họ luyện chế bản thân thành thây ma, họ chỉ có đúng một mục đích duy nhất đó chính là giúp Phệ Linh tộc xưng bá Ngũ Duy, sau đó tiến vào Lục Duy trong truyền thuyết. Chỉ cần thành công, vậy thì bọn họ sẽ được giải thoát”.
Nữ phu tử nhìn Nguyên Thiên: “Lục Duy sao? Tham vọng của Phệ Linh tộc các ngươi đúng là lớn thật. Nhưng Lục Duy có tồn tại hay không vẫn chỉ là một ẩn số thôi mà”.
Nguyên Thiên cười nói: “Chắc chắn Lục Duy có tồn tại trên đời!”
Nữ phu tử nhắm mắt lại: “Tiên sinh chưa từng nhắc tới nó”.
Nguyên Thiên nhìn nữ phu tử: “Tiên Tri là người hiểu rõ Lục Duy nhất từ trước tới nay!”
Nữ phu tử nói: “Vì sao Phệ Linh tộc các ngươi lại nghĩ rằng Lục Duy có tồn tại?”
Đột nhiên Nguyên Thiên lấy ra một thứ. Đó là một món đồ hình tròn rất nhỏ, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp vật chất sáng loáng như gương, bên trong là ba cái kim với độ dài ngắn khác nhau, trong đó có một cái kim đang chậm rãi chuyển động, rất kỳ diệu. Ngoài những thứ trên ra thì trên mặt còn có một vài con số, nhưng không phải loại chữ số của thế giới này.
Hai bên của món đồ nhỏ kia còn được buộc bằng một sợi dây thuộc da, vừa vặn để đeo trên tay.
Nguyên Thiên nhìn nữ phu tử: “Món đồ này là do tổ tiên chúng ta ngẫu nhiên đoạt được, nó không hề có sóng linh khí hay trận pháp gì cả, nhưng nếu đặt dưới ánh nắng mặt trời thì sẽ nó sẽ tự hoạt động. Hơn nữa, ba cái kim nhỏ lại chuyển động theo một quy luật nào đó, dường như trong đó còn ẩn chứa một loại pháp tắc đại đạo nào đó, người của Phệ Linh tộc chúng ta vẫn chưa ai hiểu thấu được nó”.
Dứt lời, hắn ta hít sâu một hơi: “Món đồ thần kỳ như thế, Phệ Linh tộc chúng ta đã tìm khắp cả Ngũ Duy mà vẫn chẳng thấy ai có thể chế tạo được nó, càng không có người nào biết nó là thứ đồ gì. Thế nên, chắc chắn nó đến từ Lục Duy!”
Lục Duy!
Nữ phu tử nhìn vật trong tay Nguyên Thiên, trong mắt nàng ta cũng có chút ngờ vực.
Nàng chưa từng nhìn thấy vật này.
Bấy giờ, Nguyên Thiên thu hồi vật kia lại, hắn nhìn nữ phu tử: “Phệ Linh tộc ta để tìm kiếm Lục Duy trong truyền thuyết mà đã phải trả giá rất nhiều”.
Nữ phu tử nói: “Vậy nên vào đại nạn sắp tới tiên tổ của ngươi sẽ biến bản thân mình thành thây ma sao?”
Nguyên Thiên vừa cười vừa nói: “Chỉ cần có thể vào được Lục Duy trong truyền thuyết, muốn hồi sinh bọn họ cũng là chuyện dễ dàng, không phải sao?”
Nữ phu tử nhìn Nguyên Thiên: “Năm đó Phệ Linh tộc ngươi tiêu diệt vũ trụ Ngũ Duy, mục đích thật sự là muốn tiến vào Lục Duy!”
Nguyên Thiên cười nói: “Đúng vậy, nếu không thì ngươi cho rằng bọn ta muốn Phệ Linh tộc trở thành độc tôn?”
Nữ phu tử hỏi: “Bước vào Lục Duy có liên quan đến việc tiêu diệt sinh linh ở Ngũ Duy sao?”
Nguyên Thiên vừa cười vừa nói: “Đây là bí mật của Phệ Linh tộc ta!”
Nữ phu tử trầm ngâm một lúc.
Phải nói rằng, nàng ta có chút bất ngờ. Bởi vì nàng ta không ngờ tới mục đích thật sự của Phệ Linh tộc này lại là bước vào Lục Duy trong truyền thuyết!
Có Lục Duy không?
Nàng ta không biết.
Nàng ta đã từng hỏi Tiên Tri, lúc đó Tiên Tri chỉ cười mà không nói gì cả.
Nhưng vào lúc này, Nguyên Thiên đột nhiên nói: “Phu tử, cô biết vì sao tôi phải nói với cô nhiều như vậy không?”
Nữ phu tử nhìn về phía Nguyên Thiên, Nguyên Thiên cười nói: “Phu tử, cô không giống như Trương Văn Tú, ngang ngược không hiểu lý lẽ, nói chuyện với cô còn nói được. Hôm nay, Phệ Linh tộc ta có thể cho thư viện Vạn Duy và cô một cơ hội. Nếu như cô đồng ý giao thư phòng đó ra đây, hôm nay bốn người các cô có thể rút lui một cách an toàn!”
Nữ phu tử cười nói: “Ta rất tò mò, thư phòng đó có thể khiến cho Phệ Linh tộc ngươi bước vào Lục Duy sao?”
Nguyên Thiên nhẹ giọng nói: “Trong thư phòng đó có một vật cực kỳ quan trọng đối với Phệ Linh tộc ta. Ngoài ra, bản thân phu tử có thể cũng không biết, Tiên Tri là người quen thuộc với Lục Duy nhất trong thế giới này”.
Tiên Tri!
Nữ phu tử im lặng.
Như Nguyên Thiên nói, nếu như thế giới này thật sự có Lục Duy, vậy thì Tiên Tri chắc chắn là người quen thuộc với nơi đó nhất.
Chỉ là, thật sự có Lục Duy sao?
Nàng ta cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì ngay cả sự tồn tại của Ngũ Duy cũng không rõ ràng, thì nghĩ đến Lục Duy gì chứ?
Nữ phu tử không nghĩ ngợi nhiều nữa, nàng ta nhìn về phía Nguyên Thiên: “Bất luận Phệ Linh tộc ngươi có mục đích gì, thư phòng đó chắc chắn không thể giao cho ngươi”.
Trong giây lát, cục diện đã xoay chuyển.
Tay phải của nữ phu tử nắm chặt lấy Trượng Thiên Xích, ngay sau đó, một luồng khí tức màu trắng đột nhiên cuộn trào ra từ trong cơ thể nàng ta.
Nguyên Thiên nhìn nữ phu tử: “Được lắm! Giết!”
Hắn ta dứt lời, ba thây ma trực tiếp xông ra.
...
Trong hư không ở nơi nào đó, một người đàn ông trung niên nhìn xuống phía dưới với vẻ mặt nghiêm túc.
Bên cạnh ông ta còn có một ông lão.
Ông lão nói với giọng khinh thường: “Tông chủ, ba thây ma đó của Phệ Linh tộc rất mạnh!”
Người đàn ông trung niên trước mắt chính là Tông chủ Trần Độc Cô của Vô Địch Tông.
Mà ông ta cũng nhờ vào việc cướp xác mà sống lại!
Trần Độc Cô gật đầu: “Thật sự rất mạnh, Phệ Linh tộc này cũng không đơn giản”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía ông lão: “Việc ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?”
Ông lão trầm giọng nói: “Thư phòng mà Phệ Linh tộc tranh đoạt là của một người tên là Tiên Tri để lại!”
Trần Độc Cô nói: “Nói một chút về người tên là Tiên Tri này đi!”
Ông lão nói: “Ta đã điều tra qua, người này là một nhân vật truyền kỳ, thực lực đó xét ở trong truyền thuyết, có lẽ trên cả Đệ Cửu đó”.
Trần Độc Cô nheo mắt lại: “Trên cả Đệ Cửu?”
Ông lão gật đầu: “Ta cũng không dám khẳng định, nhưng chắc chắn không kém hơn Đệ Cửu. Năm đó người này đột nhiên xuất hiện, sau khi hắn xuất hiện thì trực tiếp trấn áp Tam đại cấm địa của vũ trụ Ngũ Duy bây giờ. Đồng thời giết chết tộc trưởng bất khả chiến bại năm đó của Phệ Linh tộc, khiến cho Phệ Linh tộc phải mai danh ẩn tích”.
Nói xong, ông lão nhìn nữ phu tử ở phía dưới: “Nàng ta và Trương Văn Tú đó đều là học sinh của hắn”.
Trần Độc Cô nói với vẻ khinh thường: “Có thể đào tạo ra được học sinh như này thì bản thân chắc chắn không phải là người bình thường”.
Ông lão gật đầu: “Năm đó Tiên Tri còn đi qua chiều không gian hư vô, người coi mộ còn không dám ngăn cản!”
Chiều không gian hư vô!
Trần Độc Cô quay đầu nhìn về phía chân trời: “Nơi đó…”
Thật ra, nơi đó đã tồn tại ở thời đại của Vô Địch Tông. Mà ông ta cũng từng đi qua, có điều là không thể đi vào đó.
Bởi vì người trông mộ năm đó thâm sâu khó lường!
Trần Cô Độc nói: “Rốt cuộc lão già kia là người phương nào mà lại sống đến bây giờ! Mà Tiên Tri đó lại có thể vào bên trong, rõ ràng lão già đó không thể ngăn cản được người tên Tiên Tri này!”
Ông lão gật đầu: “Người tên Tiên Tri này thực sự rất mạnh. Nhưng không biết do nguyên nhân gì mà hắn đột nhiên biến mất. Mà sau khi hắn biến mất, để lại thư phòng kia, chìa khóa của thư phòng kia chính là tháp Giới Ngục trên người Diệp Huyên!”
Trần Độc Cô đột nhiên nói: “Người con gái giết A La Liên điều tra thế nào rồi?”
Ông lão do dự một lúc sau đó lắc đầu: “Không điều tra được gì cả, chỉ biết nàng ta là người phía sau Diệp Huyên, mà kiếm đạo của Diệp Huyên có lẽ chính là do nàng ta chỉ dạy. Mà thực lực của người con gái này thâm sâu khó lường được”.
Thâm sâu khó lường!
Trần Độc Cô trầm ngâm một lúc, ông ta nhìn về phía nữ phu tử phía dưới rồi nói với vẻ khinh khỉnh: “Xem ra thư phòng đó không thể dễ dàng nhường cho Phệ Linh tộc như vậy được! Tất nhiên đây là chuyện sau này!”
Ông lão nhìn xuống phía dưới: “Phu tử này không thể kiên trì được nữa rồi!”
...
Phù Văn Tông.
Đám người Thẩm Tinh Hà lúc này còn đang chờ Diệp Huyên xuất quan.
Bấy giờ, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Tinh Hà. Người đó chính là Huyền Thiên Sách - người chuyên cung cấp thông tin mật cho Diệp Huyên!
Sắc mặt của Diệp Thiên Sách có hơi lo lắm: “Lão Thẩm, Diệp thần sư vẫn chưa ra sao?”
Thẩm Tinh Hà trầm giọng nói: “Sao thế?”
Huyền Thiên Sách đang định nói gì đó thì đúng lúc này cửa phòng Diệp Huyên bật mở, Diệp Huyên bước ra rồi.
Diệp Huyên vừa bước ra, Huyền Thiên Sách bèn vội vàng xông đến trước mặt hắn: “Diệp Thần Sư, mấy nữ phu tử gặp nguy rồi!”
Nghe thấy vậy, Diệp Huyên chau mày lại: “Làm sao?”
Huyền Thiên Sách trầm giọng nói: “Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông cấu kết, Vô Địch Tông điều động một cường giả siêu cấp, ngoài ra Lý Mộ Bạch cũng đang tương trợ Phệ Linh tộc. Quan trọng nhất là, Phệ Linh tộc đã xuất hiện ba vị cường giả siêu cấp toàn thân toát ra tử khí! Thực lực của ba người này cực kỳ mạnh, e là mấy nữ phu tử đó không thể chống chọi được…”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên chợt thay đổi, hắn đang định phóng lên trời thì Huyền Thiên Sách vội vàng cản lại: “Diệp thần sư, thực lực của ba người đó mạnh vô cùng, cậu căn bản không phải là đối thủ của chúng, không cần phải hy sinh vô ích!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta phải đi!”
Lúc này Thẩm Tinh Hà nói: “Ta đi với cậu!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Lão Thẩm, ông với tất cả những người ở Phù Văn tông chớ manh động, mọi người ở lại đây chờ tin tức của ta!”
Nói xong, hắn hóa thành ánh kiếm biến mất ở cuối chân trời.
Huyền Thiên Sách ngây cả người, sau đó lắc đầu thở dài: “Đây là đi chịu chết à!”
Sắc mặt Thẩm Tinh Hà u ám vô cùng, không biết đang suy nghĩ gì.
....
Phệ Linh tộc.
Lúc này, trên bầu trời của Phệ Linh tộc, một bóng người xinh đẹp bất chợt bay ra ngoài.
Người đó chính là nữ phu tử!
Nàng ta vừa dừng lại, một ánh chiều ta đột nhiên vụt đến trước mặt nàng. Nàng ta cầm Trượng Thiên Xích rạn nứt trong tay đánh mạnh về phía trước.
Ầm!
Đánh xuống một phát, Trượng Thiên Xích trong tay nàng ta trực tiếp vỡ vụn, mà bản thân nàng ta lại một lần nữa lùi về phía sau!
Mà trong lúc nàng ta lùi về phía sau, hai vệt tàn ảnh trực tiếp xông về phía nàng ta, sức mạnh của hai vệt tàn ảnh đó cực kỳ mạnh, không gian căn bản không thể chịu được sức mạnh của nó mà vỡ vụn từng tấc một.
Phía xa xa, nữ phu tử nheo mắt lại, hai tay nàng ta đột nhiên hợp lại: “ Vạn Kính Nhân Quy Diệt!”
Dứt lời, không gian xung quanh nàng ta đột nhiên bốc cháy, hóa thành một biển lửa không gian.
Ầm ầm! Ầm ầm!