Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trong khoảnh khắc Diệp Huyên bay ra ngoài, một tia kiếm quang đã xuyên thẳng qua lồng ngực của người đàn ông mặc thanh sam đó.

Người đàn ông mặc thanh sam lùi liên tục về sau, lùi xa cả trăm trượng.

Sau khi gã dừng lại, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỗ ngực phun ra máu tươi ào ạt

Người đàn ông mặc thanh sam hít sâu một hơi, gã nhìn Diệp Huyên ở gần đó, nhẹ giọng nói: "Phát kiếm này của ngươi thật sự quá nhanh rồi!"

Xa xa, Diệp Huyên lại chậm rãi bò dậy, hắn tiếp tục đi về phía người đàn ông mặc thanh sam.

Hắn còn định đánh tiếp?

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Chiến Quân nổi cả gai ốc.

Sở dĩ họ khiếp sợ như vậy là bởi vì trên người Diệp Huyên hiện giờ bị thương mọi vị trí, toàn thân đều chảy máu. Mà hắn bước đi rất vất vả, vô cùng khó nhọc, tựa như bước kế tiếp là sắp ngã đến nơi rồi.

Nhưng hắn vẫn muốn đánh!

Diệp Huyên cầm thanh kiếm Trấn Hồn đi đến chỗ người đàn ông mặc thanh sam. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.

Đánh!

Lúc ở Thanh Thành, hắn từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, vào lúc ấy, hắn hiểu được một đạo lý!

Làm người phải thiện chí giúp người nhưng lúc ra trận thì nên tàn nhẫn, phải liều mạng!

Bởi vì nếu ngươi không đủ tàn nhẫn, không đủ liều mạng, vậy thì người chết chắc chắn là ngươi!

Thấy Diệp Huyên cầm kiếm đi tới, sắc mặt người đàn ông mặc thanh sam vẫn bình tĩnh, hai tay từ từ nắm chặt. Một lúc sau, chân phải đột nhiên giẫm xuống một cái.

Ầm!

Trong chớp mắt, mặt đất nứt toác ra!

Nhờ vào lực đẩy cực mạnh của mặt đất, người đàn ông mặc thanh sam xông ra. Nhưng trong quá trình đó, máu tươi trong miệng gã ộc ra như nước suối.

Bây giờ gã khá hơn Diệp Huyên một chút, nhưng cũng chỉ là một chút ít. Bởi vậy, gã phải dồn toàn lực để dùng một phát giết chết Diệp Huyên

Chỉ có như vậy, gã mới có thể sống sót!

Đây là đòn cuối cùng của hắn!

Nơi xa xa, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, trong khoảnh khắc vắng lặng, hắn đột nhiên chém xuống một phát kiếm.

Phát kiếm này cũng là phát kiếm cuối cùng của hắn!

Một cú chém ra.

Vút!

Có tiếng xé rách vang lên!

Không lâu sau, người đàn ông mặc thanh sam đến, một quyền của gã đánh về phía kiếm của Diệp Huyên. Trong quyền này ẩn chứa lực đấm cực mạnh.

Ầm!

Hai người vừa chạm vào đã tách nhau ra.

Diệp Huyên và người đàn ông mặc thanh sam bay ngược về phía sau, nhưng trong giây phút Diệp Huyên bay ra thì một kiếm quang đã đâm thẳng vào giữa hàng lông mày của người đàn ông mặc thanh sam.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Chiến Quân cách đó không xa chợt thấp tha thấp thỏm.

Lúc này, người đàn ông mặc thanh sam có lẽ đã chết rồi nhỉ?

Dưới ánh nhìn của đám người Chiến Quân, người đàn ông mặc thanh sam đột nhiên trở nên mờ ảo. Nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục lại bình thường, nhưng gã lại ngã luôn xuống đất.

Cơ mà gã vẫn chưa chết!

Người đàn ông mặc thanh sam nằm trên đất thở hổn hển, cơ thể gã run lên từng cơn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Kiếm... nhanh... quá..."

Vẫn chưa chết!

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám người Chiến Quân tối sầm lại.

Đây là cơ thể bất tử sao?

Giống như nghĩ đến cái gì đó, đám người Chiến Quân nhìn tới tấp về phía Diệp Huyên. Lúc này, Diệp Huyên cũng nằm trên mặt đất, hắn vẫn còn thở nhưng rất yếu.

Thảm!

Toàn thân Diệp Huyên đều là vết thương, máu tươi đã sớm thấm vào chỗ đất dưới người hắn.

Ở đây bỗng trở nên yên tĩnh.

Thiên Sát và Địa Sát ở bên cạnh cũng không ra tay, hai người cứ nhìn người đàn ông mặc thanh sam đang nằm trên mặt đất như vậy.

Còn đám người Chiến Quân thì nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên.

Sau khoảng nửa khắc, Diệp Huyên trên mặt đất đột nhiên cử động.

Thấy vậy, Thiên Sát và Địa Sát cách đó không xa giật giật mí mắt, đây là kiểu "gián đập mãi không chết" sao?

Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Huyên từ từ bò dậy. Đúng lúc hắn định đi đến chỗ người đàn ông mặc thanh sam gần đó, một âm thanh đột nhiên vang lên: "Đủ rồi, phần còn lại, để ta đi!"

Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn qua đó, gần phía sau Diệp Huyên có một người con trai đang chậm rãi đi tới. Người con trai mặc trên mình chiếc áo bào nam màu xanh lam, bên dưới mặc một chiếc quần dài bó sát, phía sau đeo một thanh giáo sắt, còn tóc thì cột thành kiểu đuôi ngựa rồi buộc một cái dây dài màu đen.

Nhìn thấy người này, đám người Chiến Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm!

Chu Sinh Sinh!

Chu Sinh Sinh đi tới cạnh Diệp Huyên, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyên một cái, sau đó bấm tay một cú, chợt đóa hoa tuyết liên trắng tuyền hiện ra trước mặt Diệp Huyên: "Thánh Liên có thể chữa thương nhanh chóng!"

Diệp Huyên cũng không khách khí nữa mà trực tiếp nhận lấy hoa tuyết liên để dùng.

Chu Sinh Sinh vỗ nhẹ vào vai Diệp Huyên: "Chữa thương đi! Phần còn lại giao cho ta!"

Nói xong, hắn ta bước về phía Thiên Sát và Địa Sát gần đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK