Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tinh!”



Lúc này, cửa thang máy mở ra.



Thang máy dừng ở tầng mười bốn.



Trình Bác liếc nhìn bên ngoài thang máy, phát hiện bên ngoài không có ai, khẽ nhíu mày.



“Tinh!”



Cùng lúc này, cửa thang máy của đám thuộc hạ của Trình Bác cũng mở ra.



Bọ họ cũng dừng ở tầng mười bốn.



“Chuyện gì thế này, sao cửa thang máy lại không đóng được thế này?”



Trình Hóa Thịnh có chút nóng lòng.



Hiện giờ ông ta đang rất gấp gáp.



Ông ta nóng lòng muốn nhìn thấy người đẹp mà hai đệ tử của mình đều hết lời khen ngợi.



“Sư phụ, thang máy này có lẽ là hỏng rồi”.






“Dù sao cũng chỉ có ba tầng, hay là chúng ta đi bộ lên đi”.



Nếu là bình thường, với thân phận của Trình Hóa Thịnh, đương nhiên sẽ không thể đi thang bộ được.



Nhưng bây giờ sự gấp gáp trong lòng ông ta không ngừng thôi thúc Trình Hóa Thịnh mau chóng gặp người đẹp đó.



Ông ta đã bứt rứt trong người lắm rồi!



Vì vậy, ông ta ngay lập tức ra khỏi thang máy và đi vào cầu thang bộ dọc theo lối đi an toàn bên cạnh.



“Cộp!”



“Cộp!”



“Cộp!”



Một đám người đi lên cầu thang, tạo ra những tiếng động vang vọng khắp không gian.



Bây giờ đã là nửa đêm.



Ngay cả ở thủ đô rực rỡ ánh đèn, không gian xung quanh cũng tương đối yên tĩnh.



Tiếng bước chân của bọn họ lan tỏa khắp không gian.



Đi được một lúc, nhân viên phục vụ của khách sạn đang đi dẫn đầu đột nhiên dừng lại!



Trình Hóa Thịnh và Trình Bác cũng đồng thời nhìn lên, phát hiện một người đang ngồi ở đầu cầu thang trên tầng mười sáu.



Không biết anh lấy đâu ra cái ghế đẩu, ngồi một mình ở đó.



Ánh trăng chiếu rọi từ cửa sổ le lói lên người anh.



Cũng phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của anh.



“Là mày?”



Khi Trình Bác nhìn thấy Lý Phong, hắn ta lập tức hét lên.



Hắn ta không thể ngờ rằng Lý Phong lại ngồi một mình ở đây.



Hơn nữa, từ tư thế hiện tại của anh có thể thấy được, ngay từ đầu anh đã tính toán được rằng đám người bọn họ hôm nay sẽ tới.



Trình Bác vội vàng nói với Trình Hóa Thịnh ở bên cạnh: “Sư phụ, thằng nhãi này có chút lợi hại”.



“Trước đây cái tên Vưu Khoát Hải đấy chỉ biết võ mèo cào thôi”.



“Nhưng sau khi hắn ta đến, cũng không biết đã nói gì với Vưu Khoát Hải”.



“Chỉ hai hai ba chiêu, Vưu Khoát Hải như biến thành người khác vậy”.



“Hơn nữa, thực lực của thằng nhãi này cũng rất mạnh, con không phải là đối thủ của hắn ta”.



Khi Trình Bác đang nói, hắn ta cố tình đưa bàn tay bị thương phải băng bó ra cho Trình Hóa Thịnh xem.



“Hừ!”



Trình Hóa Thịnh cười lạnh một tiếng.



“Sư phụ cảm thấy trong số bao nhiêu đệ tử, con cũng được coi là có tố chất tốt nhất”.



“Nhưng đáng tiếc, con không phải là người nhiệt huyết nhất”.



“Đi theo sư phụ lâu như vậy, một chút tinh thần cũng không học được”.



“Bị loại cặn bã như thế này đánh bại cũng không có gì lạ”.



Trong lúc nói chuyện,Trình Hóa Thịnh nhẹ nhàng vươn tay ra.



Trình Bác và những người phía sau ông ta vội vàng tách ra.



Trình Hóa Thịnh bước lên cầu thang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người Lý Phong.



“Thằng nhãi, từ trước đến nay tao không giết mấy thằng vô danh tiểu tốt”.



“Mày là người đăng ký đầu tiên”.



Từ lúc đầu, Lý Phong vẫn luôn cúi thấp đầu, như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.



Anh không nói gì, như thể hoàn toàn không nghe thấy những lời nói kiêu căng ngạo mạn của Trình Hóa Thịnh.



Trình Hóa Thịnh đợi một lúc, thấy Lý Phong không phản ứng gì, không khỏi phẫn nộ.



“Thằng nhãi đến từ vùng đất nhỏ bé, thực lực yếu ớt mà dám ở trước mặt tao giả thần giả quỷ à”.



“Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK