A Mục yên lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Không sao đâu, ta đã có rất nhiều bảo vật rồi!”
A Mục lắc đầu: “Không giống nhau!”
Diệp Huyên có chút khó hiểu: “ Không giống nhau chỗ nào?”
A Mục khẽ lắc đầu, nàng ta nhìn về phía kia Hi Hoàng pho tượng, hai mắt chậm rãi nhắm lại giống như đang nói cái gì, nhưng mà Diệp Huyên không nghe được!
Diệp Huyên nhìn về phía Hi Hoàng kia, đúng lúc này A Mục bất chợt mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào Hi Hoàng trong miệng lẩm nhẩm gì đó.
Diệp Huyên không nghe được câu nào cả.
Một lát sau, A Mục đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi sẵn sàng chiến đấu vì Nhân tộc không?”
Chiến đấu vì Nhân tộc?
Diệp Huyên sửng sốt.
A Mục nhìn Diệp Huyên: “Nếu như ngươi đồng ý chiến đấu vì Nhân tộc thì từ giờ phút này trở đi ngươi sẽ gánh vác trọng trách thừa kế văn minh Nhân tộc, ngươi sẽ chính thức trở thành Nhân Vương thực sự, vương của Nhân tộc”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “A Mục....”
A Mục nhìn thẳng Diệp Huyên: “Trả lời ta! Nghiêm túc trả lời ta! Đây không phải đang nói đùa đâu. Một khi đã nhận lời ngươi sẽ phải gánh vác nhân quả rất lớn. Không chỉ có vậy, ngươi trở thành vua Nhân tộc, trách nhiệm trên vai ngươi lại càng nặng nề hơn”.
Chiến đấu vì Nhân tộc.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn biết, A Mục không phải đang nói giỡn.
Một khi hắn thừa nhận, lúc ấy, Diệp Huyên hắn sẽ phải gánh vác thêm một phần trách nhiệm!
Vì Nhân tộc!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “A Mục, ta là một người ích kỷ!”
A Mục nói: “Nhưng mà từ giờ phút này trở đi, ngươi có thể thay đổi bản thân. Từ nay về sau ngươi không chỉ chiến đấu vì bản thân, vì người thân của ngươi mà còn phải chiến đấu vì cả Nhân tộc”.
Diệp Huyên cười khổ: “A Mục, ta không có thực lực ấy đâu!”
Hắn có thể lừa người khác, nhưng mà hắn không muốn lừa A Mục!
A Mục lắc đầu: “Thực lực không là vấn đề, vấn đề là ngươi có tâm tư đó hay không.”
Diệp Huyên nhìn thẳng A Mục: “Ta không có!”
Hắn có gì nói đó, hắn của hiện tại thực sự chưa nghĩ tới cái gì mà chiến đấu vì Nhân tộc.
Thế này vĩ đại quá.
Nghe được lời Diệp Huyên nói, A Mục quay đầu nhìn về phía pho tượng Hi Hoàng. Lúc này pho tượng kia chợt vỡ tung ra, ngay sau đó một hư ảnh xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên và A Mục.
Đúng là Hi Hoàng!
Hi Hoàng nhìn
Hi Hoàng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ông ta tràn ngập vẻ lo lắng: “Kẻ địch mạnh nhất trên thế giới này không phải là người khác cũng không phải là kiếp nạn sắp tới mà là chính bản thân chúng ta. Cho dù là Nhân tộc hay là những chủng tộc khác, kẻ thù lớn nhất cũng đều là bản thân. Nhưng mà vạn vật vạn linh vạn tộc cũng không có cách nào, bởi vì chúng phải sinh tồn”.
Vừa nói ông ta vừa nhìn sang Diệp Huyên, trong mắt có một tia phức tạp: “Năm đó, ta không bằng cậu”.
Nói xong, thân thể ông ta dần dần trở nên hư ảo.
Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Hành lễ đi!”
Diệp Huyên do dự một chút, sau đó cung kính thi lễ.
Hi Hoàng nhìn Diệp Huyên: “Đương nhiên lúc năng lực của cậu đủ lớn mạnh thì cậu cần phải nhớ kĩ mình là Nhân tộc. Tuy Nhân tộc chúng ta có đấu tranh nội bộ, có giết hại lẫn nhau nhưng cậu phải nhớ lấy, văn minh Nhân tộc không nên biến mất khỏi vũ trụ này, mà cậu chính là người thừa kế và bảo vệ nền văn minh ấy”.
Diệp Huyên cười khổ: “Tiền bối, người nói điều này thì Nhân tộc cũng sẽ không chấp nhận đâu!”
Hi Hoàng hơi mỉm cười: “Sẽ chấp nhận”
Diệp Huyên có chút khó hiểu, lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Còn không mau cảm ơn Hi Hoàng tiền bối đi!”
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó cung kính thi lễ: “Ta không dám bảo đảm điều gì, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức!”
Hi Hoàng hơi hơi mỉm cười: “Đủ rồi!”
Nói xong, thân thể ông ta hoàn toàn biến thành hư ảo.
Mà lúc này một bức cổ đồ và một tấm khiên tròn chợt rơi ngay trước mặt Diệp Huyên. Ngoài thứ đó ra còn có một chiếc ấn cổ xưa, ấn chỉ to bằng nắm tay, xung quanh có khắc sông núi chảy quanh.
Còn về Hi Hoàng đã biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, tay phải A Mục xòe ra, cổ đồ kia xuất hiện trong tay nàng ta. Nhìn cổ đồ trong tay, nàng ta nhẹ giọng nói: “Bát quái đồ.”
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Có tác dụng gì?”
A Mục nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa nói với ngươi!”
Nói xong nàng ta cần lấy cái ấn kia rồi nói: “Đây là ấn Nhân Vương, có được ấn này có thể kêu gọi mười hai chiến tướng chiến đấu vì ngươi. Không chỉ có vậy, đến sau này trong trời đất bất kể là kết giới phong ấn và trận pháp nào đi nữa cũng không có tác dụng gì với ngươi. Điều quan trọng nhất là…”
Vừa nói nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Ấn này có thể khiến cho ngươi đạt được sức mạnh tín ngưỡng Nhân tộc”.
Sức mạnh tín ngưỡng của Nhân tộc?
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Cái gì là sức mạnh tín ngưỡng của Nhân tộc?”
A Mục nói khẽ: “Đó là một loại sức mạnh tu hành đặc biệt, số người tin theo ngươi càng nhiều thì thực lực của ngươi sẽ càng mạnh. Nếu cả Nhân tộc đều tin theo ngươi, vậy thì thực lực của ngươi sẽ cực kỳ cực kỳ đáng sợ”.
Nói tới đây, nàng ta thoáng ngừng một chút rồi mới tiếp lời: “Nhưng để làm được điều này vô cùng khó. Hiện tại đã không còn được như trước nữa, bên trong Nhân tộc đang xảy ra nội đấu, lòng người chia năm xẻ bảy, nếu muốn cả Nhân tộc đều tin theo ngươi thì đúng là chuyện khó tương đương với lên trời”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Ý là chuyện này không thể làm được sao?”
A Mục lắc đầu: “Sao lại không? Đây chính là ấn Nhân Vương, là vật tượng trưng cho thân phận của ngươi. Cái ấn này có tác dụng vô cùng lớn, thế nên đừng có làm mất nó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ bảo vệ thật kỹ”.
Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Bát Quái Đồ và chiếc thuẫn Thái Cực.
A Mục cầm lấy thuẫn Thái Cực trong tay Diệp Huyên: “Với tình hình hiện giờ, cái thuẫn này có tác dụng vô cùng lớn với ngươi đấy!”
Diệp Huyên liền nhìn thuẫn Thái Cực: “So với thuẫn Chúc Long thì thế nào?”
A Mục liếc xéo Diệp Huyên: “Sao thuẫn Chúc Long có thể so được với cái này chứ?”
Diệp Huyên trừng mắt: “Nó mạnh hơn thuẫn Chúc Long nhiều lắm à?”
A Mục gật đầu: “Chiếc thuẫn này mạnh hơn tưởng tượng của ngươi nhiều lắm. Nào, trích một giọt máu của ngươi vào đi, để nó nhận ngươi làm chủ”.
Diệp Huyên gật đầu, chỉ tay, một giọt tinh huyết liền nhập vào trong thuẫn Thái Cực.
Oong!
Thuẫn Thái Cực rung lên bần bật, sau đó lập tức hóa thành một luồng sáng màu đen và trắng đan xen chui thẳng vào giữa trán Diệp Huyên.
Diệp Huyên sững sờ.
Chỉ thoáng chốc, xung quanh hắn đã xuất hiện một luồng khí trắng và một luồng khí đen. Cả hai chuyển động xung quanh thân thể hắn. Thời gian dần trôi, quanh người hắn đã xuất hiện một chiếc thuẫn màu đen pha trắng mờ ảo.
Thuẫn Thái Cực.
Chiếc thuẫn Thái Cực này không có hình dạng thực tế, mà chỉ là hư ảnh.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua hư ảnh của thuẫn Thái Cực, điều khiển bằng suy nghĩ, thuẫn Thái Cực lập tức biến mất.
Sau đó hắn quay sang nhìn A Mục. A Mục khẽ cười bảo: “Đây là chiếc thuẫn cứng chắc nhất mà ta từng biết. Ngoài ra, chiếc thuẫn này còn chứa thần lực Hi Hoàng, là một món đồ không thứ gì phá được”.
Diệp Huyên nhìn A Mục: “Không thứ gì phá được ư?”
A Mục gật đầu: “Ngay cả lưỡi đao Thiên Đạo trong truyền thuyết cũng chẳng thể khiến nó bị hư hao chút nào. Có chiếc thuẫn này trong tay, ngoài một số ít người cực kỳ cực kỳ mạnh ra thì ngươi đã ở vào thế bất bại rồi đó”.
Diệp Huyên trầm ngâm giây lát, sau đó rút kiếm Thiên Tru ra nhẹ nhàng vạch một cái trên chiếc thuẫn Thái Cực trong người mình.
Xoẹt!
Một kiếm hạ xuống nhưng thuẫn Thái Cực không hề bị hư hỏng chút nào, chiêu kiếm đó của hắn cứ như chém vào đám bông vậy.
Lúc này thì Diệp Huyên thật sự kinh ngạc rồi.
Phải biết rằng kiếm Thiên Tru còn có thể phá vỡ được cả phòng ngự của Thiên Long bát bộ, nhưng lại chẳng thể làm thuẫn Thái Cực hư hao dù chỉ một chút.
Lúc này, A Mục lại bảo: “Đừng nói là thanh kiếm này của ngươi, cho dù ngươi có dùng thanh kiếm mạnh hơn nó gấp mười lần thì cũng không mảy may khiến chiếc thuẫn này hư hao đâu!”
Nghe vậy, Diệp Huyên liền lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Đáng sợ thế ư?”
A Mục khẽ gật đầu: “Chiếc thuẫn này ẩn chứa vô vàn điều huyền bí, được Nhân tộc chúng ta tôn xưng là đệ nhất thuẫn đó!”
Diệp Huyên mở to mắt: “A Mục, cô không phải thuộc Vu tộc à? Sao lại thành Nhân tộc rồi thế?”
A Mục cười đáp: “Bất kể là Vu tộc hay tộc Thiên Thần, thật ra bản chất cũng đều là người cả thôi, chỉ là trận doanh mà mỗi người chọn không giống nhau, nhưng suy cho cùng, chúng ta đều là Nhân tộc”.
Diệp Huyên nghe thấy vậy liền hiểu ra.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên vội vàng hỏi tiếp: “A Mục này, liệu đám Hạo Thiên có thể phá hỏng chiếc thuẫn này của ta không?”
A Mục lắc đầu: “Không thể!”
Nghe xong, trong lòng Diệp Huyên liền vui như nở hoa. Song lại nghe thấy A Mục nói: “Nếu ngươi đánh nhau với bọn họ thì người chết chắc chắn là ngươi”.
Diệp Huyên mở to mắt: “Sao lại thế?”
A Mục liếc hắn một cái: “Bởi vì ngươi đâu có làm gì được người ta! Chiếc thuẫn này chỉ có thể đảm bảo cho ngươi không bị làm sao, cũng tức là nó chỉ có thể phòng thủ. Nếu người khác đánh nhau với ngươi thì có thể ‘mài’ chết ngươi đó, hiểu chưa hả?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “À đã hiểu”.
Nói đơn giản thì người khác có thể không đánh chết hắn ngay được nhưng có thể làm hao mòn hắn dần dần.
Diệp Huyên lại cầm Bát Quái Đồ lên, cất lời: “A Mục, đây là thứ gì?”
A Mục đáp: “Trong Bát Quái Đồ có chứa một trận pháp”.
Diệp Huyên mở to mắt: “Trận pháp sao?”
A Mục gật đầu: “Ừ, Bát Quái Trận”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Đệ nhất trận pháp của Nhân tộc à?”
A Mục cười đáp: “Bát Quái trận chỉ có thể được coi là trận pháp xếp thứ hai của Nhân tộc thôi”.
Diệp Huyên vội vàng hỏi luôn: “Vậy trận pháp xếp hạng một của Nhân tộc là gì?”
A Mục liếc xéo hắn: “Biết ngay là ngươi sẽ hỏi thế mà. Ta bảo nhé, trận pháp đứng đầu của Nhân tộc ở chỗ Thiên Đạo đó. Còn Bát Quái trận này, nó cũng sẽ giúp ngươi phòng thủ. Nếu khai mở trận pháp thì còn có thể ngăn được cả Ngũ Duy Kiếp…”
“Gì cơ?”
Diệp Huyên kinh ngạc bật thốt: “Ngăn được cả Ngũ Duy Kiếp luôn á?”
A Mục trừng mắt liếc Diệp Huyên: “Ngươi để ta nói hết cái đã. Trận pháp này có thể ngăn chặn Ngũ Duy Kiếp, nhưng chỉ ở phạm vi rất rất nhỏ, ví dụ như bên trong Bất Chu Thần Sơn này mà thôi. Nếu như Ngũ Duy Kiếp kéo đến, vậy thì trận pháp này có thể bảo vệ được cả ngọn Bất Chu Thần Sơn, về phần các địa phương bên ngoài thì nó không có năng lực bảo vệ nổi”.
Diệp Huyên nghe vậy liền sáng tỏ.
Thuẫn Thái Cực có thể bảo vệ cho một cá nhân, còn Bát Quái Đồ này thì có thể bảo vệ cho một nhóm.
A Mục đột nhiên nghiêm túc hẳn: “Ta nói ngươi hay,ngươi đã đồng ý với Hi Hoàng về sau sẽ bảo vệ Nhân tộc rồi đấy!”
Diệp Huyên liền gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức”.
A Mục cũng gật đầu: “Cố hết sức là được”.
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chúng ta trở về thôi!”
A Mục lắc đầu: “Ta muốn dẫn ngươi tới một chỗ nữa”.
Dứt lời, nàng ta liền kéo lấy cánh tay Diệp Huyên, rồi đi ra bên ngoài.
Sau khi ra ngoài, Diệp Huyên liền phát hiện con Chân Long kia vẫn đang ngủ say.
Nhìn con Chân Long đó, hắn đột nhiên nghĩ tới con Chân Phượng kia!
Thực lực của con Chân Phượng kia vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc lại ngu si tứ chi không phát triển! Vừa mới được thả ra đã lại đi dọa nạt Thiên Đạo luôn.
Đánh không lại người ta lại còn muốn dọa nạt, đúng là ngu xuẩn thật mà!
A Mục dẫn Diệp Huyên đi về phía con đường nhỏ ở xa xa.
Đúng lúc này, chân trời đột nhiên vang dội tiếng sấm rền. Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, thấy rõ trong đám mây đen ẩn chứa lôi điện dày đặc, uy áp vô hình cũng theo thế mà phủ xuống.
A Mục đột nhiên nói: “Theo sử sách ghi lại, ngọn núi Bất Chu này đã từng là trụ cột của thiên địa, đáng tiếc sau đó lại bị đụng cho nứt!”
Bị đụng cho nứt?!
Diệp Huyên nheo mắt: “Ai mà lợi hại thế?”
A Mục cười nói: “Ở thời đại Thiên Đạo có một vị cường giả, tên người đó là gì thì ta cũng không biết. Bởi vì chúng ta cũng không biết nhiều về những chuyện xảy ra ở thời đại đó. Ta chỉ biết rằng thời đại đó có rất rất nhiều cường giả”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Hết thời đại này tới thời đại khác đều lụi tàn sau Ngũ Duy Kiếp. Mà bây giờ, Ngũ Duy Kiếp lại sắp sửa tới rồi!”
A Mục nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sợ à!”
Diệp Huyên gật đầu: “Hơi hơi. Bởi vì ta không muốn chết!”
A Mục cười bảo: “Vậy thì phải cố gắng mạnh hơn nữa!”
Diệp Huyên gật đầu.
Mục đích duy nhất hiện giờ của hắn chính là mạnh hơn nữa!
A Mục bỗng chỉ về phía xa: “Thấy ngọn núi nhỏ kia không?”
Diệp Huyên nhìn theo hướng tay A Mục chỉ. Ở nơi đó có một ngọn núi nhỏ nằm giữa hai ngọn núi lớn, thỉnh thoảng có sấm sét đánh vào ngọn núi đó, nhưng nó không phá hủy cả ngọn núi mà chỉ đánh thẳng vào bên trong ngọn núi mà thôi.
A Mục nói khẽ: “Nghe nói trong đó đang giam cầm một vị đại thần”.
Diệp Huyên nhìn A Mục: “Giam cầm một vị đại thần?” A Mục gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên liền hỏi: “Ai giam vậy?”
A Mục khẽ đáp: “Thiên Đạo”.
Diệp Huyên còn muốn