Quản gia vội gật đầu không ngừng: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ chặn hết tin tức liên quan đến việc này, tuyệt đối sẽ không đến truyền đến tai người khác!”
Cùng lúc đó, ở biệt thự gia tộc Vũ Thị.
Trên bàn làm việc của Vũ Thế Huân là bản kế sách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.
“Bố, có chuyện lớn rồi!
Chi trưởng của gia tộc Vũ Thị, anh ruột của Vũ Khuynh Mặc, Vũ Du Quý vội vội vàng vàng đi vào phòng đọc sách.
Vũ Thế Huân ngẩng đầu, hơi cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Thời gian gần đây chuyện to chuyện bé đều xảy ra.
Vũ Thế Huân chỉ cảm thấy, việc xảy ra những năm qua cộng lại cũng không nhiều bằng mấy tháng gần đây.
Đặc biệt là sau khi tập đoàn Lăng Tiêu đến Thiên Môn.
Họ giống như một con cá chạch.
Thoáng cái, đã khuấy đục mặt nước trong veo.
“Con vừa nhận được một tin, Đỉnh Lương Trụ nhà họ Hậu chết rồi”.
Vũ Thế Huân bỗng nhiên đứng dậy.
Ông ta tròn mắt nhìn thẳng vào con trai cả của mình: “Con chắc không?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm!”
“Lão đầu trọc đó dẫn theo một đám quân tinh nhuệ hùng hổ tiến vào Đông Hải”.
“Kết quả chưa đến một ngày bọn họ đã bị người ta đóng gói gửi về”.
“Mỗi người mặc một trên mình đặc sản của Đông Hải”.
Vũ Thế Huân bất giác cười lạnh lùng.
“Đặc sản quái quỷ gì, hừ, đó là do lão già Lý Tấn tặng cho!”
Hai ngày nay Vũ Thế Huân liên tục nghiên cứu, bây giờ ông ta cũng có một chút manh mối.
Vũ Thế Huân bước đến trước mặt Vũ Du Quý vỗ vai nói.
“Ông thông gia tương lai này bố đã quen biết từ bé rồi”.
“Mấy người bọn bố từ nhỏ đã hay chơi cùng nhau”.
“Trong cả đám bạn, có ông ta là người tinh tế nhất!”
Chương 411: Hóa ra nữ thần là người có tâm hồn ăn uống
"Từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ chịu thiệt".
"Mà lúc nào ông ta cũng là người ngáng chân".
"Bây giờ nhớ lại ngày xưa không biết có bao nhiêu người bị ông ta chơi khăm rồi".
"Vùng đất cấm Đông Hải từ đầu chỉ là nơi để ông ta ngụy trang mà thôi".
"Nếu tôi đoán không nhầm thì từ đầu Lý Tấn đưa Lý Phong đến Đông Hải vì ông ta cũng có ý nghĩ thế".
"Đem Lý Phong đến cái nơi khỉ ho cò gáy Đông Hải để bồi dưỡng đứa con trai của mình từng chút một".
"Để Đông Hải trở thành căn cứ bên ngoài của nhà họ Lý".
"Cứ thế ông ta có thể dễ dàng tiến lên tấn công, cũng dễ lùi về khi phòng thủ".
"Kế hay lắm!"
"Mấy năm nay tôi bị lão già Lý Tấn này lừa thảm rồi".
Nói đến đây, Vũ Thế Huân cười khổ.
Lúc nhỏ Lý Tấn bị chơi khăm, ông ta vẫn còn nhớ rõ.
Giờ nghĩ lại vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.
"Sớm biết vậy đã không nhúng tay vào chuyện năm đó".
"Nếu không thì Lý Phong đã làm em rể con từ lâu rồi".