Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Liên nhìn Diệp Huyên: “Nếu như không có muội, ca, huynh..”.



Diệp Huyên chợt nói: “Không có muội, đối với ta, cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì cả”.



Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, nước mắt tuôn rơi.



Diệp Huyên đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt Diệp Liên:



“Huynh muội chúng ta phải sống thật tốt, chúng ta bắt nạt người khác. Nhưng nếu kẻ nào bắt nạt huynh muội chúng ta, ca nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không được yên thân, muội nghỉ dưỡng cho thật tốt, ca đi làm chút chuyện!”



Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi tháp Giới Ngục.




Bên trong tháp, Diệp Liên trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.



Viêm Già đột nhiên lên tiếng: “Kẻ địch của Diệp Huyên, sẽ càng lúc càng mạnh”.



Diệp Liên gật đầu: “Ta biết!”



Sau đó, cô bé nhìn Viêm Già: “Ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?”



Viêm Già cười nói: “Đương nhiên. Có hứng thú với đạo tắc không?”



Diệp Liên nhìn Viêm Già, Viêm Già khẽ nở nụ cười: “Một băng một lửa, chắc là chơi sẽ rất vui đây!”



Trong đại điện, Diệp Huyên đang ngồi, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không có vẻ gì là đang tức giận.



Trước mặt hắn, là Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi.



Diệp Huyên nói: “Điều tra xem lần này là ai đứng sau giở trò quỷ!”



Thượng Quan Tiên Nhi trầm giọng nói: “Ta vừa nhận được một mật báo”.



Diệp Huyên nhìn Thượng Quan Tiên Nhi, Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Trong mật chiết có ba danh sách, thứ nhất là Đạo Môn, thứ hai là Huyền Hoàng giới, và thứ ba là Vu tộc”.



Diệp Huyên trầm mặc.



Thượng Quan Tiên Nhi lại nói: “Không biết là ai đã gửi mật báo này tới, có điều, tạm thời cũng chỉ có ba thế lực này là có khả năng và động cơ làm như vậy”.



Diệp Huyên trầm mặc.



Thượng Quan Tiên Nhi ngập ngừng một chút, rồi nói: “Đại thế giới Huyền Hoàng này thâm sâu khó dò, bất kể bệ hạ định làm gì, nhất định cũng phải hết sức cẩn thận!”



Nàng ấy đương nhiên biết rõ Diệp Huyên sẽ không chịu để yên, nếu đối phương chỉ động đến Diệp Huyên, Diệp Huyên có thể chịu đựng, nhưng động đến Diệp Liên thì thật sự chết chắc!



Hay nói cách khác, cho dù là Kiếm Võ Môn hay gia tộc Hiên Viên, Diệp Huyên nhất định sẽ không bỏ qua.



Mà hiện giờ, chính là vấn đề thời gian!


Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu, cô lui xuống trước đi”. Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu, rồi rời đi.



Khương Cửu nhìn Diệp Huyên: “Đừng quá manh động!”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ không làm loạn đâu, người chỉ cần còn sống, mới có thể báo thù”.



Khương Cửu gật đầu: “Ngươi hiểu thì tốt”.



Nói đoạn, nàng ấy ngập ngừng, rồi lại nói: “Xin lỗi, ta không thể giúp cho ngươi quá nhiều!”



Diệp Huyên nhìn Khương Cửu: “Không có cô và Thượng Quan Tiên Nhi, ta vốn không thể quản lí được Bắc Cảnh, các cô là hiền nội trợ* của ta”.



*Hiền nội trợ: tôn xưng đối với thê tử người khác.




Hiền nội trợ!



Khương Cửu nguýt nhìn Diệp Huyên một cái: “Ngươi đây là đang lợi dụng sao?”



Diệp Huyên khẽ đáp: “Thực ra, ta có chút sợ, sợ sẽ liên lụy các cô!”



Khương Cửu lắc đầu: “Không có ngươi, toàn bộ người của vũ trụ hỗn độn đều đã chết rồi, nhớ kỹ, ngươi không nợ chúng ta, càng không nợ bất kì ai cả”.



Diệp Huyên im lặng.



Khương Cửu lại nói: “Đừng để bản thân sống quá mệt mỏi”.



Nói đến đây, nàng ấy liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta và Tiên Nhi sẽ đi tra thử, xem có thể tra ra kẻ đứng sau không!”



Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi.



Trong điện, Diệp Huyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, lòng bàn tay hắn xòe ra, trong lòng bàn tay là một giọt tinh huyết.



Tinh huyết của cô bé thần bí đó!



Một lát sau, Diệp Huyên trực tiếp nuốt giọt tinh huyết kia, trong phút chốc, toàn thân Diệp Huyên liền như đang bốc cháy...







Thiêu đốt!



Sau khi Diệp Huyên uống giọt tinh huyết kia, cả khuôn mặt của hắn lập tức rúm ró đến mức không nhận ra hình thù.



Đau đớn!



Giờ phút này, hắn cảm giác toàn thân đang bị một luồng sức mạnh thần bí ăn mòn.



Đau đến cùng cực!



Diệp Huyên vội vàng lấy ra một đống lớn nguyên tinh rồi ăn vào, không chỉ có vậy, hắn cũng ăn cả rất nhiều loại đan dược trị thương.
1638356073095.png

Lần này Diệp Huyên quá mức vọng động rồi!



Hắn đã đánh giá quá thấp năng lượng ẩn trong giọt tinh huyết kia, mà không chỉ mỗi Diệp Huyên, ngay cả nàng ta cũng đánh giá thấp thứ đó.



Ngọn lửa đỏ như máu quanh người Diệp Huyên càng lúc càng cháy mạnh, mà thân thể hắn cũng bắt đầu trở nên mờ mờ ảo ảo hơn một chút.



Thân thể Thần Cảnh cũng sắp không chống đỡ nổi rồi!



Dường như nghĩ tới điều gì đó, Viêm Già vội vàng nói: “Mau kích hoạt huyết mạch của ngươi đi! Để huyết mạch của ngươi áp chế nó!”



Sức mạnh huyết mạch!




Nghe vậy, Diệp Huyên vội vàng vận chuyển huyết mạch trong người, chỉ một lát, máu khắp người hắn dường như sôi sùng sục.



Uỳnh!



Một luồng sức mạnh đột nhiên phun trào ra từ trong cơ thể hắn, khiến cho Viêm Già ở trước mặt hắn cũng chịu ảnh hưởng đến mức liên tục lùi nhanh lại.



Sau khi đứng vững, Viêm Già đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, nhưng đến lúc nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta lại ngây ngẩn cả người.



Máu của Diệp Huyên không hề trấn áp giọt tinh huyết kia, mà ngược lại, hai thứ kia đều đang dung hòa với nhau.



Diệp Huyên cũng ngây ngẩn cả người.



Phải biết rằng nếu là lúc trước, chỉ cần gặp phải huyết mạch nào đó khác biệt thì chắc chắn máu của hắn sẽ cắn nuốt đối phương, nhưng giờ phút này, không ngờ huyết mạch của hắn lại hòa hợp với giọt tinh huyết kia tới vậy.



Chuyện gì thế nhỉ?



Cũng chính lúc này, giọt tinh huyết kia đột nhiên bắt đầu hài hòa trộn với máu của hắn.



Diệp Huyên: “…”



Vào lúc giọt tinh huyết kia chủ động dung hòa với dòng máu của hắn, thân thể hắn cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.



Cảm nhận được điều này, Diệp Huyên liền thở dài một hơi.



Sắc mặt Viêm Già cũng thả lỏng, không thể không nói rằng lúc nãy quá mức nguy hiểm.



Chẳng qua điều khiến nàng ta vẫn chưa hiểu lắm chính là lý do vì sao giọt tinh huyết kia lại dung hợp với huyết dịch của Diệp Huyên…



Thời gian từng chút trôi qua, khí tức của Diệp Huyên ở trong tháp ngày càng mạnh, thân thể của hắn cũng đang từ từ ngọ nguậy, vô cùng kì lạ.



Ngoài Diệp Huyên ra, thân thể của Đế Khuyển lúc này cũng đang phát sinh biến hóa.



Nó cũng đang hấp thu giọt tinh huyết này.



Mà sau khi hấp thu giọt tinh huyết kia, khắp người nó lại xuất hiện từng miếng vảy màu đen…


Ở tầng năm, Tiểu Linh Nhi đang tưới nước cho linh thụ, lúc này từ tầng một đến tầng bảy trong tháp Giới Ngục đều được cô bé trồng rất nhiều loại linh thụ. Một lát sau, Tiểu Linh Nhi vỗ tay một cái, nhưng sau đó lại xoay người rời đi.



Sau khi đi dạo một vòng, cuối cùng cô bé cũng đi đến chỗ cửa vào của tầng tám.



Cửa vào của tầng tám không giống với các tầng khác, cánh cửa này có màu đỏ như máu, hơn nữa bên trên đó còn in hằn một vết kiếm rất sâu.



Tiểu Linh Nhi im lặng nhìn cánh cửa đó, không biết đang suy nghĩ gì.



Qua thêm một lát, Tiểu Linh Nhi đột nhiên tới gần cánh cửa, cô bé nhìn về xuyên qua vết hằn rõ kia vào bên trong, tựa như thấy phải thứ gì quá mức khủng khiếp nên bị dọa đến mức lập tức lùi lại.



Hai tay Tiểu Linh Nhi ôm lấy thanh kiếm của cô gái váy trắng mà chỉ vào cánh cửa tháp, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi đừng dọa ta…”



Lúc này, cánh cửa tháp khẽ rung lên.




Tiểu Linh Nhi bỗng giật thót mình, lập tức xoay người bỏ chạy.



Nhưng chỉ một lát cô bé đã lại quay về.



Nhưng lần này trong tay cô bé lại có thêm ba thanh kiếm nữa.



Kiếm của cô gái váy trắng, kiếm của Tiểu Thất, kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên, còn có cả kiếm Trấn Hồn.



Tổng cộng bốn thanh!



Tiểu Linh Nhi ôm theo bốn thanh kiếm đó đi tới trước cánh cửa tháp, cô bé nhìn nó: “Ngươi, ngươi muốn đánh nhau à?”



Không chút động tĩnh gì.



Tiểu Linh Nhi liếc nhìn cánh cửa, cô bé thoáng do dự, một lát sau mới nói: “Ngươi đi chỗ khác mà dọa dẫm đi?”



“…”



Một ngày sau, trong tầng thứ nhất, Diệp Huyên đột nhiên mở hai mắt ra.



Uỳnh!



Một luồng khí tức mạnh mẽ như thể đột nhiên ào ra từ trong cơ thể hắn.



Diệp Huyên đứng dậy, bàn tay phải của hắn bỗng nhiên nắm lại.



Uỳnh!



Không gian của cả tầng thứ nhất đều chấn động mạnh.



Sức mạnh!



Hai mắt Diệp Huyên nhắm nghiền, giờ phút này, hắn cảm thấy bên trong thân thể mình có một luồng sức mạnh vô cùng vô tận.



Thân thể cấp bậc Chí Cảnh!



Sau khi dung hợp xong giọt tinh huyết kia, nhục thể của hắn lập tức đạt tới Chí Cảnh, hơn nữa còn là Chí Cảnh đỉnh cao.



Không chỉ có vậy, hắn còn có thể trực tiếp đạt tới Tạo Hóa Cảnh.


Tạo Hóa Cảnh! Năng lượng ẩn chứa bên trong giọt tinh huyết kia quá mức cường đại.



Cường đại đến mức vượt ngoài dự đoán của hắn.



Cảnh giới!



Những cảnh giới đã biết hiện giờ là Tôi Thể Cảnh, Luyện Lực Cảnh, Nội Tráng Cảnh, Kiêm Tu Cảnh, Khí Biến Cảnh, Kim Thân Cảnh, Ngự Khí Cảnh, Lăng Không Cảnh, Tĩnh Mịch Cảnh, Thần Hợp Cảnh, Vạn Pháp Cảnh, Chân Vạn Pháp Cảnh, Ngự Pháp Cảnh, Chân Ngự Pháp Cảnh, Phá Không Cảnh, Nguyên Cảnh, m Cảnh, Vô Thượng Chi Cảnh, Tạo Hóa Cảnh, Đạo Cảnh, Thủy Đạo Cảnh, Tri Đạo Cảnh, Chứng Đạo Cảnh, Chưởng Đạo Cảnh, Thiên Đạo Cảnh, Phong Đế, Thần Cảnh, Chí Cảnh, Chí Cảnh đỉnh cao, Bán bộ Đăng Phong Cảnh, Đăng Phong Cảnh, Bán bộ Vị Tri Cảnh, Vị Tri Cảnh.



Mà hiện giờ hắn đang ở Tạo Hóa Cảnh.



Về phương diện cảnh giới vẫn có chênh lệch vô cùng lớn với cường giả của thế giới này.




Nhưng mà, tuy cảnh giới của hắn khá thấp, song lại không thể bàn luận theo lẽ thường.







Bởi vì hắn là trùng tu nghịch cảnh, hơn nữa, thân thể của hắn còn là Chí Cảnh đỉnh cao.



Bây giờ có lẽ hắn không thể đối kháng được với cường giả Đăng Phong Cảnh, nhưng để đối phó cường giả bán bộ Đăng Phong thì vẫn không thành vấn đề.



Mà việc cấp bách nhất hiện giờ của hắn chính là đột phá đến Đạo Cảnh!



Đạo Cảnh là một bước trũng, hắn nhất định phải nhanh chóng bước qua giai đoạn này.



Mà cảnh giới và thân thể chính là điều cốt yếu nhất.



Nếu cảnh giới không cao, thân thể không đủ mạnh, thì cho dù nắm trong tay thần khí lợi hại cỡ nào cũng sẽ không thể phát huy được uy lực thực sự của chúng.



Giống như trước kia, nếu hắn là Đế Cảnh thì hắn hoàn toàn có lòng tin bản thân sẽ chém chết được Lý Tinh Hà kia chỉ bằng Nhất Kiếm Vô Lượng.



Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Viêm Già cách mình không xa: “Viêm Già cô nương, ở Ngũ Duy cũng phân chia cảnh giới đúng không?”



Viêm Già gật đầu.



Diệp Huyên hỏi: “Có giống thế giới này của chúng ta không?”



Viêm Già lắc đầu: “Không giống”.



Diệp Huyên lại hỏi: “Không giống nhau chỗ nào?”



Viêm Già đáp: “Cách thức tu luyện của bên kia cũng có chút khác biệt so với ở đây, hơn nữa thế giới kia… Nói thế này nhé, nó sẽ phá hủy nhận thức của ngươi về không gian, vật chất và thời gian. Nhận thức hiện giờ của chỗ ngươi và chỗ chúng ta hoàn toàn không giống nhau”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Hoàn toàn không giống?”



Viêm Già gật đầu.



Diệp Huyên trầm giọng: “Viêm Già cô nương, bên trong tòa tháp này có chín loại đạo tắc, đúng không?”


Viêm Già nhìn Diệp Huyên: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên hỏi: “Nếu một người có cả chín loại đạo tắc thì sẽ thế nào?”



Viêm Già trầm mặc một lát, sau đó nói: “Nếu tất cả chúng ta đều phối hợp với ngươi… Vậy thì trên thế gian này chỉ có đúng một người có thể giết được ngươi”.



Diệp Huyên vội hỏi: “Là người thế nào?”



Viêm Già trầm giọng: “Loại người như cô gái váy trắng kia…”



Dứt lời, nàng ta liền nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu ngươi sở hữu chín loại đạo tắc thì ngươi sẽ vô địch, bởi vì những người có thể giết được ngươi lại toàn cùng một hội với ngươi…”



Diệp Huyên: “…”



Viêm Già nói khẽ: “Chín loại đạo tắc, chín loại cực hạn, nếu như cả chín loại đó hợp nhất… Ngươi sẽ phát hiện ra rằng tòa tháp này thực sự rất mạnh. Nếu như năm xưa tòa tháp này không gặp được ba người bọn họ thì nó chính là sự tồn tại vô địch, mạnh đến mức không có cách nào tưởng tượng được”.



Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nói: “Viêm Già cô nương, nếu có một ngày tòa tháp này khôi phục linh trí, thế thì các người sẽ thế nào?”



Viêm Già trầm giọng: “Nó sẽ tiếp tục tới tìm chúng ta, chúng ta sẽ bị giam cầm lần nữa”.



Diệp Huyên hỏi: “Các người có thể phản kháng được không?”



Viêm Già lắc đầu: “Trong này có một thứ đồ có thể bó buộc chúng ta”.



Diệp Huyên nghĩ một lát, sau đó nói: “Viêm Già cô nương, ta biết, các người hoàn toàn có cách tìm được những đạo tắc khác. Vậy thế này thì sao, cô giúp ta đi tìm kiếm đạo tắc, sau này ta giành được quyền làm chủ tòa tháp thì sẽ cho các người tự do. Cho tất cả đạo tắc các người được tự do”.



Viêm Già trầm mặc.



Diệp Huyên lại nói: “Viêm Già cô nương, ta biết những đạo tắc đó không muốn trở về, nhưng người có nghĩ tới điều này không, một khi tòa tháp này hoàn toàn hồi phục, liệu lúc đó bọn họ có thể thoát được không?”



Dứt lời, hắn liền nhìn Viêm Già: “Các người giúp ta, sau này ta nhất định sẽ giúp lại các người”.



Viêm Già thấp giọng thở dài: “Thật ra ta cũng từng bàn bạc với A Việt rồi. Tất nhiên chúng ta hi vọng ngươi có thể thực sự khống chế được tòa tháp này, sau đó trả lại tự do cho chúng ta, thế nhưng, nếu thật sự tới thời điểm đó, có lẽ ngươi lại không muốn nữa”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Tại sao?”



Viêm Già nhìn Diệp Huyên: “Bởi vì ngươi sẽ có được sức mạnh mà không một ai có thể kháng cự, một khi nắm giữ loại sức mạnh đó, ngươi sẽ không muốn buông bỏ nữa”.



Diệp Huyên nói: “Viêm Già cô nương, thời gian người và ta quen nhau cũng không ngắn ngủi gì, chắc hẳn người biết rất rõ tính cách của ta, bây giờ, ta rất cần sự giúp đỡ của các người”.
1638356130278.png

Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”



Viêm Già cười đáp: “Ta đã dung hợp với cô bé đó rồi”.



Diệp Huyên nghe thấy vậy liền hiểu ngay.



Viêm Già đã lựa chọn Diệp Liên.



Viêm Già nói: “Ta cảm thấy muội muội của ngươi thích hợp với ta hơn, mà ta cũng thích hợp với cô bé đó!”



Diệp Huyên cười nói: “Vô cùng cảm ơn Viêm Già cô nương đã chọn Liên Nhi, nhưng mà, nếu các cô ra ngoài, thì…”



Viêm Già cười nói: “Yên tâm đi, dù sao ta cũng là đạo tắc, không yếu ớt tới vậy đâu. Hơn nữa, ta và cô bé đó sẽ âm thầm hành động, trừ phi chính ta bằng lòng, nếu không, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng tìm được chúng ta”.




Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy thì để Liên Nhi và Viêm Già cô nương cùng đi trải nghiệm một chút cũng tốt!”



Viêm Già gật đầu, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Hãy sống cho tốt, nếu ngươi mà chết, thì thế giới này của các ngươi sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn, không chỉ mỗi các ngươi, mà tòa tháp nhỏ này cũng sẽ vô cùng hung hiểm. Sở dĩ trước đây nó không bị tiêu diệt có lẽ là bởi đã gắn liền với ngươi… Mà nếu như tòa tháp này bị hủy hoại hoàn toàn, thì chúng ta cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này… Quan trọng nhất chính là, cô gái kia…”



Nghĩ tới cô gái váy trắng, sắc mặt của Viêm Già lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.



Nàng ta không dám tưởng tượng, nếu như Diệp Huyên chết đi, thì cô gái kia sẽ làm ra những chuyện gì…







Viêm Già dẫn theo Diệp Liên rời khỏi tháp Giới Ngục.



Tìm kiếm đạo tắc…



Thật ra trước kia Viêm Già và A Việt cũng từng có suy nghĩ này rồi.



Bởi vì tình cảnh hiện giờ của Diệp Huyên cũng không quá tốt, tuy phia sau hắn có cô gái váy trắng kia giúp đỡ, nhưng nàng ta cũng không thể nào giúp đỡ mọi lúc mọi nơi được.



Nếu như Diệp Huyên chết đi, phải nói là vô cùng bất lợi với nàng và A Việt.



Bởi vì chỉ có Diệp Huyên mới có thể trấn áp được tòa tháp Giới Ngục này.



Tất nhiên, sở dĩ hắn trấn áp được cũng là nhờ có cô gái áo trắng…



Bên trong tháp.



Diệp Huyên trầm tư hồi lâu, cuối cùng rời khỏi tháp Giới Ngục.



Ở Thần điện.



Thượng Quan Tiên Nhi đi tới trước mặt Diệp Huyên. Diệp Huyên hỏi nàng: “Điều tra thế nào rồi?”



Thượng Quan Tiên Nhi trầm giọng nói: “Ta nhận được mấy bức mật báo, trong đó nói khá kĩ về động cơ của ba thế lực lớn Đạo Môn, Vu tộc và Huyền Hoàng chủ!”



Diệp Huyên nhìn Thượng Quan Tiên Nhi: “Cô cảm thấy là ai?”



Thượng Quan Tiên Nhi trầm giọng: “Cả ba thế lực đều có thể, nhưng mà khả năng lớn nhất là Huyền Hoàng chủ!”


Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?” Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Bởi vì đại thế giới mà loạn lên thì tất nhiên sẽ có chỗ tốt rất lớn đối với bà ta. Tất nhiên, ta cũng không dám chắc chắn, bởi vì giới Huyền Hoàng đã yên lặng quá lâu rồi. Nhìn bề ngoài, bất kể là về thực lực hay sức ảnh hưởng thì bọn chúng đều thua Hiên Viên thế gia và Kiếm Vũ Môn quá nhiều”.



Diệp Huyên im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Ta tới nhà Hiên Viên một chuyến!”



Dứt lời hắn đã biến mất.



Trong điện, Thượng Quan Tiên Nhi khẽ thở dài, nàng biết, Diệp Huyên vẫn không muốn tha cho nhà Hiên Viên.



Cũng chẳng còn cách nào, nhà Hiên Viên quả thật không nên động chạm đến Diệp Huyên.



Đó chính là giới hạn của Diệp Huyên.







Diệp Huyên cũng không trực tiếp tới thẳng nhà Hiên Viên, mà đi thẳng tới giới Huyền Hoàng.




Trong điện Huyền Hoàng, Diệp Huyên nhìn Huyền Hoàng chủ trước mặt: “Có phải bà làm không?”



Lão già bên cạnh Huyền Hoàng chủ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt ngập tràn sự phòng bị.



Tất nhiên Huyền Hoàng chủ biết Diệp Huyên muốn hỏi điều gì, bà ta cười đáp: “Không phải ta!”



Diệp Huyên nhìn thẳng vào Huyền Hoàng chủ, tay phải hắn đã nắm chặt lấy thanh kiếm bên hông.



Mà lúc này, lão già bên người Huyền Hoàng chủ đã đứng trước mặt Diệp Huyên.



Nhưng Huyền Hoàng lại đột nhiên cất tiếng: “Sao ngươi lại cho rằng đó là ta?”



Diệp Huyên nhìn Huyền Hoàng chủ, không nói gì.



Huyền Hoàng chủ cười nói: “Có phải ai đó đã nói cho ngươi biết người mang muội muội của ngươi đi chính là ta không?”



Huyền Hoàng đột nhiên đi về phía Huyền Hoàng chủ, lão già trước mặt bà ta đã nhắm hai mắt, tay phải chậm rãi nắm chặt, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ như ào ra từ trong cơ thể lão ta.



Cường giả bán bộ Đăng Phong Cảnh!



Cùng lúc đó, phía sau Diệp Huyên không xa đột nhiên có bốn kẻ áo đen.



Mà bốn kẻ đó đều là cường giả Chí Cảnh đỉnh cao.



Huyền Hoàng chủ đột nhiên khẽ giơ tay phải lên, cả bốn kẻ áo đen đều dừng bước, sau đó yên lặng biến mất.



Nhưng lão già trước mặt bà ta thì lại không hề động đậy.



Huyền Hoàng chủ cười nói: “Lão Dương, ông không ngăn cản được hắn đâu!”



Lão Dương nhìn Diệp Huyên: “Kẻ dẫn muội muội ngươi đi không phải bệ hạ”.



Diệp Huyên đột nhiên biến mất.



Sắc mặt lão Dương bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, lão ta nhanh chóng đánh một quyền về phía trước.



Uỳnh!



Một luồng sức mạnh vô cùng cường đại lập tức bùng nổ từ trong nắm đấm vừa nãy của lão Dương, đến lúc lão ta dừng lại thì kiếm của Diệp Huyên đã chỉ thẳng vào giữa trán Huyền Hoàng chủ.



lão Dương già tức tỏ ra kinh hãi: “Diệp Huyên, nếu ngươi dám động vào bệ hạ, chắc chắn sẽ chết!”



Diệp Huyên nhìn Huyền Hoàng chủ trước mặt mình: “Bà bảo ta tin bà kiểu gì?”
1638356156560.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK