Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạo Minh khẽ chớp mắt: “Chưa từng nghe đến!”



Diệp Huyên cười ha hả: “Chỉ là tên vô danh tiểu tốt thôi, các hạ chưa nghe đến cũng rất bình thường!”



Đạo Minh nhìn Diệp Huyên, đang định nói thì lúc này, chân trời phía xa đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng, luồng hơi thở mạnh mẽ bỗng xuất hiện từ trên trời tràn xuống.




Ầm!



Không gian xung quanh lập tức sôi trào!



Tất cả mọi người đều nhìn luồng sáng trắng đó, luồng sáng trắng dần dần tan đi, một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Người đàn ông áo trắng cao lớn, lưng đeo một thanh trường kiếm, quanh người có ánh sáng rực rỡ thoắt ẩn thoắt hiện!



Đứa con trời chọn!




Nhìn thấy người này, tất cả người trẻ tuổi trong sân vội vàng thi lễ, cho dù là Đạo Minh kia và hai tỷ muội Thiên Hàm cũng khẽ thi lễ.



Trong không trung, Thiên Tử nhìn xuống bên dưới, cười nhẹ: “Chư vị không cần đa lễ, lần này triệu tập chư vị đến là muốn nói với chư vị một chuyện, đó là hôm nay Thiên Ma tộc đã tuyên chiến với Thiên Đạo Thành chúng ta!”



Tuyên chiến!



Nghe vậy, một vài người bên dưới sắc mặt chợt nghiêm trọng hơn.



Lúc này, Thiên Tử kia khẽ cười, đang định nói thì bỗng nhiên, không gian trước mặt y lập tức nứt toạc, trong không gian tối mịt đó chợt tuôn trào một luồng hơi thở mạnh mẽ!



Thấy vậy, sắc mặt mọi người trong sân đều thay đổi, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.



Thiên Tử nhìn phía trước, vẻ mặt tươi cười, không hề có ý định ra tay.



Lúc này, trong khe nứt không gian tối đen kia, một thanh niên mặc áo đen bước ra, người đàn ông áo đen tóc tai bù xù, vô số luồng khí đen vây vờn quanh người hắn ta, tựa như một lốc xoáy màu đen.



Lâm Ma!



Người đến chính là cao thủ đứng đầu trong những người trẻ tuổi của Thiên Ma tộc hiện tại, Lâm Ma!



Lâm Ma liếc nhìn mọi người bên dưới sau đó nhìn Thiên Tử, khẽ nhếch miệng: “Các ngươi có dám đến chiến trường ngoại vực đánh chiến không?”



Ra chiến thư!



Thiên Tử cười nói: “Có gì không dám?”



Lâm Ma liếc nhìn sau lưng Thiên Tử: “Tộc trưởng nhà ta có lời, trận chiến này chính là người trẻ đấu với người trẻ, lão bối không nhúng tay.”



Thiên Tử chợt cười: “Chớ có nhìn sau lưng ta! Ta có thể làm chủ!”



Lâm Ma nhìn Thiên Tử, cười nói: “Sớm đã muốn lĩnh giáo đứa con trời chọn trong truyền thuyết rồi, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng, ta ở chiến trường ngoại vực đợi ngươi!”



Nói xong hắn ta đã quay người biến mất.



Trong không trung, Thiên Tử cúi đầu nhìn mọi người bên dưới: “Chư vị, có dám cùng ta đến chiến trường ngoại vực đấu với chúng một trận không?”



“Dám!”


Ở phía dưới, hàng loạt người rống gào ầm ĩ.
Chiến trường ngoại vực!



Trên trời, Thiên Tử vung tay phải, trước mặt y chợt xuất hiện một khe nứt không gian.



Chiến trường ngoại vực lại được mở ra!




Thiên Tử nhìn xuống bên dưới: “Đi!”



Nói xong, y lập tức đã biến mất.



Bên dưới, vô số cao thủ trẻ tuổi đồng loạt xông thẳng lên trời, đi vào trong khe nứt không gian kia.



Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên: “Đi!”



Nói rồi nàng ta khẽ giẫm chân phải, phóng thẳng lên trời.




Diệp Huyên và Thiên Nhạn cũng đi lên theo.



Không lâu sau, đông đảo cao thủ loài người đi vào trong thông đạo không gian.



Diệp Huyên ở bên cạnh Thiên Hàm nhìn Thiên Tử dẫn đầu ở phía xa, nói trong lòng: “Tiền bối, người được trời chọn thật sự lợi hại sao?”



Tầng chín nói: “Không phải lợi hại, là rất lợi hại! Tiểu tử, ngươi cũng chưa chắc đánh lại được tên này đâu! Đương nhiên, hắn muốn giết ngươi hẳn thì cũng không có khả năng, tên nhóc nhà ngươi thân xác đã đạt đến bất hủ, lại thêm mấy thần vật kia, muốn tiêu diệt ngươi cũng quá khó!”



Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, đạt đến thân xác bất hủ rất khó sao?”



Tầng chín nói: “Đại ca à, ngươi cho rằng rất đơn giản sao?”



Diệp Huyên cười nhạt: “Ta cảm thấy hình như không phải quá khó! Người xem ta, chốc lát đã đạt đến bất hủ rồi! Ta cảm thấy, không bao lâu nữa ta có thể đạt đến Kim Thân Bất Diệt rồi!”



Tầng chín trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Lão tử không muốn nói với ngươi nữa!”



Diệp Huyên: “…”



Ngay lúc này, Đạo Minh kia đột nhiên đến bên cạnh Thiên Hàm, Đạo Minh khẽ cười: “Thiên Hàm muội muội…”



Thiên Hàm chợt nói: “Đạo Minh huynh, có thể gọi ta là Thiên Hàm”.



Đạo Minh chợt sững người, sau đó cười nói: “Thiên Hàm, nghe nói kiếm của muội đã đến Bán Bộ Nhập Phàm, chúc mừng chúc mừng!”



Thiên Hàm khẽ gật đầu: “Cám ơn!”



Đạo Minh vẫn muốn nói gì đó, Thiên Hàm đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyên bên cạnh: “Ngươi từng học kiếm sao?”



Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyên khẽ giật, người phụ nữ này cảm nhận được gì rồi sao?



Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên, đợi câu trả lời.



Diệp Huyên cười nói: “Ta chưa từng học kiếm, ta chỉ là một thể tu đơn thuần!”



Thiên Hàm trầm giọng nói: “Ngươi tạo cho ta một cảm giác rất kỳ lạ, lúc kiếm của ta ở gần ngươi thì nó lại có phản ứng!”



Diệp Huyên cười ha ha: “Có lẽ là vì ta đẹp trai!”



Thiên Hàm ngây người.



Lúc này, Đạo Minh kia chợt cười nói: “Huyền huynh là thể tu?”



Diệp Huyên gật đầu: “Thể tu!”



Đạo Minh liếc nhìn Diệp Huyên, khẽ cười không nói gì.


Lúc này, cảnh tượng trước mắt mọi người chợt biến đổi, rất nhanh sau đó, tất cả mọi người đều xuất hiện ở chiến trường ngoại vực.
Mà đối diện trước mặt bọn họ không xa là người Thiên Ma tộc đang đứng, dẫn đầu chính là Lâm Ma kia.



Lâm Ma nhìn Thiên Tử, cười nói: “Hai chiêu?”



Thiên Tử khẽ cười: “Đến đi!”




Nói xong y đột nhiên đánh ra một quyền!



Ầm ầm!



Quyền vừa đánh ra, mọi người trong sân đều biến sắc!



Bởi vì lúc này, cả đất trời lập tức trở nên hư ảo, tựa như cả đất trời cũng không chịu đựng nổi một quyền này!




Diệp Huyên cũng có phần kinh ngạc, uy lực quyền này mạnh hơn hắn dự đoán nhiều!



“Thiên Đạo Quyền!”



Vẻ mặt Đạo Minh ở bên cạnh Diệp Huyên vô cùng nghiêm trọng: “Chưa từng nghĩ đến, Thiên Đạo Quyền trong truyền thuyết lại mạnh đến mức này!”



Thiên Đạo Quyền!



Diệp Huyên nhìn phía xa, Lâm Ma kia chắp hai tay hình chữ thập, ngay sau đó, hai tay hắn ta đánh mạnh về phía trước: “Thiên Ma Đại Thủ Ấn!”



Ầm!



Phía sau Lâm Ma, mây đen tụ về cả một vùng, một bàn tay khổng lồ màu đen chợt xuất hiện, sau đó đánh mạnh về phía Thiên Tử.



Ầm ầm!



Một âm thanh như sấm sét vang lên, rung động cả đất trời!



Ầm ầm ầm ầm!



Không gian xung quanh đột nhiên dao động mạnh, từng luồng sức mạnh to lớn liên tục dao động khắp xung quanh, mọi người xung quanh đồng loạt bị đẩy lùi.



Đột nhiên Thiên Hàm cầm kiếm tiến lên trước, một luồng kiếm ý mạnh mẽ từ trong kiếm dâng trào, ngăn cản luồng sức mạnh kia, nhưng nàng ta vẫn bị đẩy lùi mười mấy trượng.



Còn Diệp Huyên, sức mạnh này không hề ảnh hưởng đến hắn chút nào, nhưng hắn vẫn làm bộ ra vẻ, giả vờ lùi ra xa trăm trượng…



Khiêm tốn!



Bây giờ hắn phải khiêm tốn!



Diệp Huyên vừa dừng lại, Thiên Nhạn kia đột nhiên đã xuất hiện bên cạnh hắn, Thiên Nhạn nói: “Ngươi giả vờ cái gì?”



Diệp Huyên nhìn Thiên Nhạn, Thiên Nhạn nói: “Ngươi không hề kém hơn Thiên Tử kia, có đúng không?”



Nghe vậy, Diệp Huyên kinh ngạc trong lòng, người phụ nữ này đoán ra sao?



Ngay lúc đó, Thiên tử và Lâm Ma ở phía xa kia đột nhiên biến mất cùng lúc, ngay sau đó, một vùng sáng trắng và đen bỗng chốc chạm trán trên bầu trời, cả đất trời rung chuyển, mặt đất xung quanh đều vỡ nứt!



Diệp Huyên nhìn
1644399112183.png

Lâm Ma ở phía đối diện khẽ nhếch miệng, hắn ta đánh mạnh một quyền.



Ầm ầm!



Khoảnh khắc hai luồng sức lực va chạm, cả bầu trời lập tức trở nên tăm tối. Nhưng rất nhay sau đó, không gian vỡ nát kia lại khôi phục bình thường, mà Thiên Tử và Lâm Ma kia cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.




Hai người đối diện nhau, khoảng cách trăm trượng, Thiên Tử để tay phải sau lưng, vẻ mặt cười nhạt.



Lâm Ma hơi nhếch miệng, tay phải siết chặt thành quyền, trong quyền chứa đựng sức lực mạnh mẽ to lớn.



Thiên Tử cười nói: “Còn đánh được không?”



Lâm Ma gật đầu: “Đương nhiên! Dù sao cũng phải định được sống chết”.




Nói xong, hắn ta đã muốn ra tay thì lúc đó, đột nhiên Thiên Tử lên tiếng: “Ta lại có một lời này, không biết ngươi có chịu nghe không!”







Lâm Ma nhìn Thiên Tử: “Cái gì?”



Thiên Tử cười nói: “Thế đạo hiện tại, các cao thủ mỗi thời đại đều tụ tập, cho dù là Thiên Ma tộc ngươi hay là người hộ đạo ta đều không thể xưng bá Ngũ Duy, không những không thể xưng bá Ngũ Duy mà thậm chí còn có thể bị những thế lực khác tiêu diệt, ngươi cảm thấy thế nào?”



Lâm Ma cười nói:”Ngươi muốn giảng hoà sao?”



Thiên Tử nói: “Ngươi là người mạnh nhất trong thế hệ người trẻ Thiên Ma tộc, là tương lai của Thiên Ma tộc, thái độ và suy nghĩ của ta và ngươi cũng rất quan trọng, không phải sao?”



Lâm Ma trầm mặc.



Thiên Tử cười nói: “Ngươi trở về suy nghĩ thử, nếu ngươi muốn đánh thì ta sẽ đánh với ngươi một trận!”



Lâm Ma trầm mặc một lúc, sau đó quay người rời đi.



Thiên Tử quay về bên dưới, hắn ta nhìn mọi người trước mắt, cười nói: “Nếu chư vị trên con đường tu hành có chỗ nào không hiểu, có thể đến hỏi ta, có lẽ ta có thể giải thích giúp chư vị!”



Nghe vậy, mọi người trong sân vui mừng, một vài người ồ ạt đi về phía Thiên Tử xin lĩnh giáo!



Diệp Huyên nhìn Thiên Tử, không thể không nói, địa vị Thiên Tử này ở tinh vực Thiên Đạo rất cao.



Nhưng đây cũng là lẽ thường, đứa con trời chọn, cũng là người Thiên Đạo công nhận, mà tinh vực Thiên Đạo này lại thờ phụng Thiên Đạo, có thể nói, ở mức độ nào đó thì đứa con trời chọn này chính là thay mặt cho Thiên Đạo.



Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thiên Tử nhìn sang Diệp Huyên, y cười nói: “Ngươi là thể tu?”



Diệp Huyên sững người, sau đó cười nói: “Đúng vậy!”



Thiên Tử đi đến trước mặt Diệp Huyên, y quan sát Diệp Huyên, khẽ cười: “Các hạ che giấu rất kỹ!”



Diệp Huyên liên tục lắc đầu: “Không không, ta chỉ là người bình thường!”



Thiên Tử đột nhiên nói: “Huyền huynh, ngươi có thể dùng thân xác tu luyện đến Bất… Tu luyện đến trình độ này, thì cũng không phải là người bình thường, ngươi có hứng thú gia nhập người hộ đạo ta không?”



Gia nhập người hộ đạo?


Nghe vậy, mọi người trong sân đều kinh ngạc!
Gia nhập người hộ đạo! Đây cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng, bởi vì chuyện nhận người của người hộ đạo vô cùng nghiêm khắc, ở tinh vực Thiên Đạo có một câu nói, chính là người hộ đạo không cần người!



Mọi người đều không nghĩ rằng Thiên Tử này lại mười Diệp Huyên gia nhập người hộ đạo!



Bản thân Diệp Huyên cũng không nghĩ đến!




Gia nhập người hộ đạo?



Chuyện này hình như cũng không phải chuyện xấu nhỉ!



Diệp Huyên cười nói: “Chuyện này, ta có thể gia nhập sao?”



Thiên Tử gật đầu: “Ngươi có tư cách gia nhập”.



Diệp Huyên nói: “Được, ta đồng ý gia nhập”.




Thiên Tử khẽ cười, y mở lòng bàn tay, một lệnh bài chợt xuất hiện trong tay hắn, mà lúc đó, một ông lão bỗng xuất hiện bên cạnh Thiên Tử, ông lão trầm giọng nói: “Không thể qua loa như vậy!”



Thiên Tử nhìn ông lão, cười nói: “Không sao!”



Ông lão còn muốn nói gì đó thì Thiên Tử lại cười nói: “Không lẽ đến chút quyền hạn này mà ta cũng không có sao?”



Ông lão không nói gì nữa, lẳng lặng rời đi.



Thiên Tử cầm lệnh bài đưa cho Diệp Huyên: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là một thành viên của người hộ đạo”.



Diệp Huyên nhận lệnh bài, sau đó nói: “Ta sẽ trung thành với Thiên Đạo!”



Trung thành với Thiên Đạo!



Thiên Tử cười ha ha: “Huyền huynh, ngươi là một người rất thú vị!”



Lúc này, một người của Thiên Ma chợt xuất hiện trước mặt mọi người không xa, người Thiên Ma đó nhìn Thiên Tử: “Các hạ, Lâm Ma mời các hạ đến sông ranh giới gặp mặt!”



Sông ranh giới!



“Không thể!”



Lúc này, ông lão lúc trước đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thiên Tử, ông lão nhìn chằm chằm người Thiên Ma kia: “Tại sao hắn không đến nơi này?”



Người Thiên Ma không nói gì, chỉ nhìn Thiên Tử như vậy.



Thiên Tử bỗng cười nói: “Ta đi!”



Ông lão muốn nói gì đó thì Thiên Tử lại cười nói: “Không có gì phải sợ!”



Nói rồi y quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Huyền huynh, có nguyện ý đi cùng ta một chuyến không?”



Diệp Huyên nhìn Thiên Tử, cười nói: “Được!”



Thiên Tử cười nói: “Đi!”



Cứ như vậy, Thiên Tử dẫn theo Diệp Huyên đi về phía sông ranh giới.



Trên đường, Thiên Tử cười nói: “Huyền huynh, ngươi có thể luyện thân xác đến bất hủ, thật không đơn giản!”



Diệp Huyên nhìn về phía xa, cười nói: “Ngươi có thể nhìn ra được?”



Thiên Tử gật đầu: “Huyền huynh, theo như ta biết, trong Thiên Đạo Thành này, tu luyện thân xác có rất rất ít, mà về ngươi, người hộ đạo ta cũng đã từng điều tra, nhưng tra không được lai lịch thân phận ngươi, ngươi từ bên ngoài đến?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”


Thiên Tử cười nói: “Vậy ta không hỏi ngươi đến làm gì nữa!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đến báo thù!”



Thiên Tử nhìn Diệp Huyên: “Tìm ai?”



Diệp Huyên cười ha ha, không nói.




Đột nhiên Thiên Tử mở lòng bàn tay, trong tay hắn có một cuốn sách cổ, y đưa cuốn sách cổ cho Diệp Huyên: “Đây chính là Thiên Đạo Pháp Thân, ta không không am hiểu tu luyện thân xác, để ta giữ cũng vô dụng, cho ngươi vậy!”



“Thiên Đạo Pháp Thân?”



Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Để tu luyện thân xác?”



Thiên Tử gật đầu: “Đúng vậy!”



Lúc này, tầng chín lại nói: “Đây là thứ tốt! Giá trị thứ này, còn hơn cả Kim Cang Thể và tử thể Ác Ma kia của ngươi, nếu ngươi tu luyện thành công thì thân xác ngươi có thể tiến thêm một bước!”




Diệp Huyên nhìn Thiên Tử: “Vì sao?”



Thiên Tử cười nói: “Xem như kết bạn!”



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nhận lấy Thiên Đạo Pháp Thân kia, sau đó, hắn khẽ điểm ngón tay, một trăm luồng khí tím xuất hiện trước mặt Thiên Tử: “Cái này cho ngươi!”



Nhìn thấy khí tím này, ánh mắt Thiên Tử có chút kinh ngạc: “Khí tím rất tinh khiết!”



Diệp Huyên cười nói: “Cho ngươi đó!”



Thiên Tử trầm mặc.



Diệp Huyên khẽ cười: “Xem như kết bạn!”



Thiên Tử cười nói: “Huyền huynh thật thú vị!”



Nói rồi y nhận lấy những luồng khí tím kia!







Không lâu sau, Diệp Huyên và Thiên Tử đã đến sông ranh giới, sông ranh giới rất dài, nước sông đục ngầu, không nhìn thấy đáy.



Mà bên sông ranh giới, Lâm Ma đã đứng đợi ở đó.



Bên cạnh Lâm Ma còn có một cô gái, cô gái mặc váy dài màu đen, đeo mặt nạ đen, không thấy được diện mạo thật, hơi thở rất mắt.



Lâm Ma liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Thiên Tử, ta cho rằng ngươi đến một mình!”



Thiên Tử khẽ cười: “Đưa một người bạn đến, ngươi không để ý chứ? Đương nhiên, ngươi có để ý cũng không còn cách nào”.



Ánh mắt Lâm Ma lại nhìn sang Diệp Huyên: “Thể tu?”



Diệp Huyên gật đầu.



Lâm Ma nhìn Diệp Huyên một lúc, sau đó nhìn Thiên Tử: “Lời ngươi nói với ta lúc nãy, ta đã suy nghĩ rồi!”



Thiên Tử cười nhẹ: “Ngươi thấy thế nào?”



Lâm Ma lắc đầu: “Ta và ngươi, không thay đổi được gì!”



Thiên Tử lắc đầu: “Lâm Ma, ngươi là một người thông minh, ngươi nên biết hai bên chúng ta nếu tiếp tục giằng co, chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi! Mà Ngũ Duy Kiếp buông xuống, thời buổi loạn lạc đến gần, lúc đó hy vọng sinh tồn của chúng ta lại càng thêm xa vời!”



Nói rồi, y quay đầu nhìn chân trời: “Ngoài tinh vực Thiên Đạo này, có ngục tối Vô Biên, Hư Vô Chi Địa, Vĩnh Sinh Chi Địa, còn có Đại Hoang Quốc do A La bất bại dẫn đầu, cùng với Thần Linh tộc và Ác Ma tộc vừa xuất hiện, những thế lực này, không một ai yếu hơn chúng ta”.



Lâm Ma trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu: “Ngươi quên mất một chuyện!”


Thiên Tử nhìn Lâm Ma: “Cái gì?”
Lâm Ma cười nói: “Mục đích quan trọng của người hộ đạo ngươi là bảo vệ Thiên Đạo, để Ngũ Duy Kiếp bình an giáng thế, mà mục đích của Thiên Ma nhất tộc ta là không để Ngũ Duy Kiếp giáng thế, không phải sao?”



Thiên Tử trầm mặc.



Lâm Ma chậm rãi bước về phía Thiên Tử: “Thiên Tử, ngươi là đứa con trời chọn, bảo vệ Thiên Đạo, bảo vệ người hộ đạo, mà ngươi bây giờ…”




Thiên Tử đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta cần thay đổi!”



Lâm Ma dừng bước, hắn ta nhìn Thiên Tử: “Thay đổi ý định ban đầu của người hộ đạo ngươi?”



Thiên Tử hỏi ngược: “Không được sao?”



Lâm Ma lắc đầu: “Ngươi muốn chết!”




Thiên Tử cười nói: “Chuyện là do người!”



Diệp Huyên ở một bên nhìn Thiên Tử, lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Đúng là hắn ta muốn chết!”



Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nói vậy?”



Tầng chín lại không nói gì thêm.



Lúc đó, Lâm Ma chợt nói: “Thiên Tử, ngươi có sức đe doạ rất lớn với Thiên Ma nhất tộc ta. Chúng ta, không thể giữ ngươi lại!”



Thiên Tử nheo mắt, ngay lúc đó, không gian xung quanh y và Diệp Huyên bỗng chốc dao động, rất nhanh sau đó, không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện hàng loạt phù văn thượng cổ, những phù văn thượng cồ này giống như một lồng giam vây chặt không gian xung quan!



Phục kích!



Thiên Tử nhíu mày, mà lúc này ở nơi chân trời xa xôi, một tiếng rống bỗng vang lên: “Xấc xược!”



Ngay khi âm thanh vừa dứt, một luồng hơi thở vô cùng kinh khủng đột nhiên từ trên trời ập xuống.



Cảm nhận được luồng hơi thở này, sắc mặt Diệp Huyên chợt đổi, hơi thở này quá mạnh, thực lực đối phương chắc chắn không kém A La!



Người ra tay chính là Đạo chủ của người hộ đạo - Nhậm Bình Sinh!



Mà khoảnh khắc khi Đạo chủ ra tay, một bức tượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở chân trời, bức tượng này mặt hướng lên trời, ánh mắt uy lực không thể địch nổi.



Tộc trưởng Thiên Ma tộc - Vô Hi!



Tộc trưởng Thiên Ma tộc hướng mặt lên trời: “Nhậm Bình Sinh, mấy năm nay, thực lực ngươi tiến bộ không ít đấy!”



Trên trời, Nhâm Bình Sinh nhìn Vô Hi của Thiên Ma tộc bên dưới: “Đến vậy sao?”



Vô Hi cười nói: “Thiên Tử này cũng không tầm thường, theo ta biết, một năm trước hắn ta đã đạt đến Luân Hồi Cảnh, hơn nữa còn từng giao lưu với Thiên Đạo, đúng không?”



Vẻ mặt Nhậm Bình Sinh thờ ơ: “Ngươi cũng biết rất nhiều!”



Vô Hi cười nói: “Nhậm Bình Sinh, người hộ đạo ngươi quá tự tin rồi”.



Nói rồi, ông ta quay đầu nhìn bên dưới: “Giết!”



Ông ta vừa dứt lời, những phù văn thượng cổ xung quanh Diệp Huyên và Thiên Tử kia đột nhiên chuyển động, sau đó dần dần biến thành màu đỏ.



Nguy hiểm!



Lúc này, Diệp Huyên đã cảm nhận được nguy hiểm!


Diệp Huyên chuẩn bị bỏ chạy!
Mà lúc đó tầng chín bỗng nói: “Cứu hắn!”



Nghe thấy lời của tầng chín, Diệp Huyên chợt nhíu mày, tầng chín lại nói: “Xem như giúp ta một lần!”



Diệp Huyên không nói gì thêm, hắn nhìn Thiên Tử, Thiên Tử cười khổ: “Huyền huynh, xin lỗi, đã liên luỵ đến ngươi!”




Diệp Huyên nói: “Cùng nhau xông ra!”



Thiên Tử trầm giọng nói: “Đợi lát nữa ta cầm chân bọn họ rồi ngươi đi trước!”



Diệp Huyên nhìn Thiển Tử, nói trong lòng: “Tiền bối, tên này đang chơi chiêu với ta hay gì vậy?”



Tầng chín nói: “Tin tưởng trực giác của ngươi!”




Diệp Huyên cười nói: “Ta tin tưởng tiền bối!”



Nói xong, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, ngay sau đó, hắn đánh mạnh một quyền về bên phải.



Ầm!



Một quyền vừa đánh ra, những phù chú thần bí xung quanh kia lập tức bị xé rách!



Thấy cảnh tượng đó, Lâm Ma và Thiên Tử đều kinh sợ!



Diệp Huyên nhìn Thiên Tử: “Cùng xông ra!”



Thiên Tử gật đầu, y quay người đánh mạnh một quyền.



Thiên Đạo Quyền!



Quyền vừa đánh ra, những phù văn màu đỏ xung quanh lập tức rạn nứt, thế nhưng khi y và Diệp Huyên chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên hai cây roi da đỏ máu đã đánh vào người bọn họ.



Bịch bịch!



Hai người lập tức bị đánh bay đi, nhưng rất nhanh sau đó hai người họ đã dừng lại, bởi vì xung quanh bọn họ, nhưng phù văn màu đỏ vỡ nứt ban nãy không biết từ lúc nào đã xuất hiện lại!



Trận pháp!



Diệp Huyên nheo mắt, hắn quét mắt nhìn xung quanh, ngay lúc đó, âm thanh của Lâm Ma đột nhiên vang lên từ trong sân: “Giết Thiên Tử trước!”



Hắn ta vừa dứt lợi, một cây roi dài đỏ máu đột nhiên lướt qua trên người Thiên Tử.



Bịch!



Cả người Thiên Tử run rẩy, ánh sáng trắng xung quanh người y biến mất, không những vậy, ngay cả cơ thể cũng trở nên hư ảo!



Nếu lại thêm mọt roi nữa, chắc chắn thân xác y sẽ sụp đổ!



Sắc mặt Thiên Tử có chút khó coi: “Đánh Thần Tiên!”



Nói rồi hắn nhìn sang Diệp Huyên: “Huyền huynh, nếu ngươi có thể giúp ta ngăn cản roi này, ta có cách thoát khỏi đây!”



Diệp Huyên trầm mặc.



Tầng chín đột nhiên thấp giọng thở dài: “Ngươi tự mình lựa chọn đi!”



Hắn biết, thật ra Diệp Huyên muốn thoát thân thì vô cùng đơn giản, bởi vì Diệp Huyên có đạo tắc Không Gian và kiếm Không Gian màu đen kia, còn có cánh
1644399143681.png

Là báo thù người hộ đạo!



Mà Thiên Tử này chính là người của người hộ đạo, bình tĩnh mà nói thì hắn không muốn cứu.



Như nghĩ đến gì đó, đột nhiên Diệp Huyên lắc đầu cười, khi nào mà bản thân hành động lại lo nghĩ nhiều như vậy rồi?




Diệp Huyên nhìn Thiên Tử: “Ta ngăn cản Đánh Thần Tiên kia”.



Thiên Tử gật đầu: “Đa tạ!”



Lúc này, sau lưng Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một đôi cánh ác ma, nhìn thấy cánh ác ma, Thiên Tử nhìn Diệp Huyên sâu xa, sau đó quay người.



Ầm!




Một luồng hơi thở mạnh mẽ từ trong cơ thể Thiên Tử dâng trào, giữa mi tâm y bỗng nhiên xuất hiện một chữ “Đạo” nhỏ.



Ngay lúc đó, cây roi Đánh Thần Tiên đỏ máu kia chợt xuất hiện, mà cùng lúc đó, đột nhiên Diệp Huyên lại biến mất không thấy đâu.



Ầm!



Một bóng dáng đánh thẳng vào Đánh Thần Tiên kia. Đánh Thần Tiên lập tức bị đánh lùi, nhưng ngay sau đó, Đánh Thần Tiên lại quất vào người Diệp Huyên.



Bịch!







Diệp Huyên run rẩy cả người, hắn nhíu chặt mày, nhìn xuống bụng mình, nơi đó đã có một vết thương khá sâu, phần da bên ngoài cũng đã bị rạn nứt.



Diệp Huyên nhìn về phía đối diện, một cô gái đang đứng đó, chính là cô gái vừa nãy đứng bên cạnh Lâm Ma, mà trong tay cô gái đang cầm roi Đánh Thần Tiên kia!



Cô gái nhìn Diệp Huyên, đột nhiên Đánh Thần Tiên trong tay nàng ta quét về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên vung tay trái, một tấm khiên đã xuất hiện trong tay hắn.



Khiên Tu Di!



Roi Đánh Thần Tiên kia trực tiếp đánh vào khiên Tu Di.



Ầm!



Khiên Tu Di rung mạng, Đánh Thần Tiên bị đánh bật về!



Diệp Huyên nhìn cô gái, cô gái nhìn khiên trong tay Diệp Huyên, sau đó nói: “Rốt cuộc ngươi là ai!”



Diệp Huyên quay đầu nhìn Thiên Tử kia, đột nhiên Thiên Tử rống gào, chữ “Đạo” giữa mi tâm y chợt bay ra.



Ầm!



Một luồng sức lực mạnh mẽ trào dâng từ chữ “Đạo” kia, thoáng chốc, những phù chú màu đỏ xung quanh lập tức biến mất.



Trận pháp bị giải trừ!



Thiên Tử nhìn Diệp Huyên: “Huyền huynh, đi!”



Nói xong, y lập tức phóng thẳng lên trời, tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.



Mà lúc Diệp Huyên đang định rời đi thì một cây roi đỏ như máu bỗng xuất hiện quét ngay đỉnh đầu hắn.



Diệp Huyên nâng khiên lên đỡ!



Ầm!
Vừa va chạm đã khiến Diệp Huyên bị đẩy lùi ra xa mười mấy trượng!



Diệp Huyên đang định ra tay lẫn nữa thì một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt hắn, chính là Thiên Tử đã rời đi kia.



Diệp Huyên nhìn Thiên Tử, Thiên Tử nói: “Huyền huynh, ngươi đi trước, không còn trận pháp thì bọn họ không ngăn được ta! Ngươi…”




Lời hắn còn chưa dứt thì lúc này, Đánh Thần Tiên kia đột nhiên đã đánh vào người hắn.



Ầm!



Thiên Tử lập tức bị đánh bay hơn mười trượng!



Nhưng lần này, y không hề bị thương bởi vì trên người đã xuất hiện một vòng bảo hộ màu trắng không biết từ lúc nào, thế nhưng lúc này, vòng bảo hộ trắng kia cũng đã bị rạn nứt.




Sắc mặt Thiên Tử có phần khó coi: “Huyền huynh, vật này kiềm hãm ta”.



Diệp Huyên gật đầu: “Có thể nhìn ra được!”



Thực lực Thiên Tử này thực ra không kém hắn, nhưng trước mặt Đánh Thần Tiên này, người này không hề có khả năng phản kháng, trên Đánh Thần Tiên này có sức mạnh chuyên dùng để khắc chế huyền khí của Thiên Tử!



Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, cười nhạt: “Chúng ta nên cùng nhau đi vậy!”



Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, Đạo chủ Nhậm Bình Sinh và Vô Hi trên trời kia đột nhiên biến mất, khi hai người xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Thiên Tử và DIệp Huyên.



Vô Hi nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Thì ra là Thiếu Tông chủ Phù Văn Tông - Diệp Huyên, không ngờ ngươi lại đến nơi này!”



Diệp Huyên!



Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Diệp Huyên lập tức u ám.



Đối phương đã nhận ra hắn rồi!



Nhậm Bình Sinh liếc nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì.



Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, sắc mặt kinh ngạc: “Ngươi chính là Diệp Huyên sở hữu thư phòng Vạn Duy kia!”



Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy!”



Thiên Tử nhẹ giọng nói: “Thì ra là ngươi!”



Đương nhiên y biết Diệp Huyên, đây chính là người đứng đầu trong danh sách phải giết của người hộ đạo!



Vô Hi nhìn Nhậm Bình Sinh: “Thư phòng ở trên người hắn, tháp nhỏ kia cũng trên người hắn, chỉ cần giết chết hắn thì có thể đoạt được thư phòng!”



Ánh mắt Nhậm Bình Sinh dừng trên người Diệp Huyên, lúc này, Thiên Tử lại chắn trước mặt Diệp Huyên, y nhìn Nhậm Bình Sinh: “Sư tôn, ông ta đang châm ngòi ly gián!”



Nhậm Bình Sinh nói: “Tránh ra!”



Thiên Tử trầm giọng nói: “Sư tôn, hắn vừa mới cứu ta!”



Nhậm Bình Sinh nhìn Thiên Tử: “Thư phòng kia liên quan đến tương lai của người hộ đạo ta!”



Thiên Tử trầm mặc.



Nhậm Bình Sinh lại nói: “Ta biết suy
1644399162415.png

Nhậm Bình Sinh nói: “Ngươi bảo hắn giao thư phòng và tháp nhỏ kia ra, ta có thể không giết hắn!”



Thiên Tử lại lắc đầu: “Sư tôn, làm người không thể như vậy!”




Nhậm Bình Sinh khẽ lắc đầu: “Ngươi thật khiến ta thất vọng!”



Thiên Tử vẫn muốn nói gì đó, đột nhiên Nhậm Bình Sinh vung tay phải, một luồng sức mạnh thần bí lập tức bao phủ Thiên Tử.



Sắc mặt Thiên Tử thoáng chốc thay đổi, chữ “Đạo” chợt xuất hiện giữa mi tâm y, vẻ mặt Nhậm Bình Sinh vô cảm: “Thế nào, ngươi muốn ra tay với ta?”




Thiên Tử vội nói: “Đệ tử không dám! Sư tôn, hắn đã cứu ta, vẫn mong hôm nay sư tôn chớ giết hắn, để ta trả hắn ân tình!”



Nhậm Bình Sinh im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ta có thể không cần thư phòng của ngươi, cũng không giết ngươi, lại càng không làm kẻ địch với ngươi, giữa chúng ta có thể hóa thù thành bạn, nhưng ta có một yêu cầu, chính là ngươi gia nhập người hộ đạo ta”.



Nghe vậy, Vô Hi ở phía xa khẽ nheo mắt.



Thiên Tử vui mừng trong lòng, vội vàng nhìn Diệp Huyên: “Diệp huynh, ngươi có nguyện ý gia nhập chúng ta không?”



Diệp Huyên lắc đầu cười: “Không nguyện ý!”



Thiên Tử sửng sốt.



Diệp Huyên nhìn Nhậm Bình Sinh và Thiên Tử, cười nói: “Hai vị, các người đừng diễn nữa! Nếu ta đoán không nhầm, hai người các người hẳn đã sớm đoán ra thân phận ta rồi, đúng không?”



Nghe vậy, vẻ mặt vui mừng của Thiên Tử thoáng chốc cứng ngắc, sau đó dần dần khôi phục lại bình tĩnh.



Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.



Diệp Huyên nhìn hai người, cười nói: “Thiên Tử, ngươi diễn lố quá rồi! Thử nghĩ đi, ta với ngươi không quen không biết, mà ngươi vừa gặp là đã tặng ta cái gì mà Thiên Đạo Pháp Thân, như vậy bình thường sao? Chắc chắn không bình thường rồi! Lại nói, ngươi cố ý mười ta đến chỗ này, nếu ta đoán không nhầm, thật ra vừa nãy bản thân ngươi có khả năng thoát thân, nhưng ngươi cố ý giả vờ yếu đuối, sau đó để ta giúp ngươi, đúng không?”



Thiên Tử khẽ cười, không nói gì.



Diệp Huyên lại nói: “Còn nữa, vừa nãy ngươi nói với Lâm Ma, ngươi muốn thay đổi, thay đổi người hộ đạo hiện tại, thật ra, ngươi không phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho ta nghe. Làm ơn đi, ngươi thật sự xem ta là đồ ngốc sao? Ngươi thay đổi? Bây giờ ngươi còn chưa phải là Đạo chủ của người hộ đạo, ngươi thay đổi con khỉ đấy! Nếu ngươi thật sự có suy nghĩ này thì chắc chắn cũng không thể nói ra vào lúc này, mà nếu ngươi thật sự nghĩ vậy thì người hộ đạo cũng sẽ không tha cho ngươi! Vì vậy, chỉ có một cách giải thích, chính là ngươi giả vờ trước mặt ông đây”.



Nói rồi, hắn lắc đầu cười: “Hai vị, bày ra nhiều chiêu trò như vậy làm gì! Các ngươi muốn thư phòng thì các người hỏi ta đi! Các người không hỏi ta sao ta biết các người muốn? Các ngươi nói rồi thì ta sẽ biết các ngươi muốn thôi! Các ngươi lại chẳng nói gì, ai biết các ngươi muốn thư phòng chứ? Cho nên, các ngươi phải nói ra đi chứ!”



Thiên Tử cười nói: “Nếu Diệp huynh đã nói như vậy rồi! Vậy ta phải muốn có rồi. Diệp huynh, thư phòng kia có thể đưa cho chúng ta không?”



Diệp Huyên nhìn Thiên Tử, nhếch miệng cười: “Mơ con mẹ ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK