Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ấy Lý Phong quan tâm đến điều gì đó.



Chỉ trong cuộc phiêu lưu này, Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên mới cảm thấy rõ ràng tâm tư của Lý Phong đã khác trước một chút.



Hứa Mộc Tình gặp mẹ chồng ở làng Ngưu Gia.



Cả hai không ở cùng nhau được bao lâu.



Hứa Mộc Tình mấy ngày qua đã luôn muốn gặp lại bà ấy để học hỏi từ bà ấy, và bồi đắp tình cảm của cả hai.



Tuy nhiên, Lý Phong không khuyến khích Hứa Mộc Tình làm như vậy.



Hứa Mộc Tình hỏi khi nào thì bản thân Lý Phong có thể đến gặp mẹ chồng.



Câu trả lời của Lý Phong rất đơn giản.



"Chờ chuyện của anh cả kết thúc đã".



Đối với anh cả Lý Mộc này.



Lý Phong luôn giữ bí mật.



Hứa Mộc Tình tiếp xúc với Lý Phong đã lâu, cô biết rõ Lý Phong là người như thế nào.






Nếu là chuyện Lý Phong muốn nói thì nhất định sẽ nói cho Hứa Mộc Tình biết.



Còn có một số chuyện Lý Phong sẽ giấu trong lòng.



Hứa Mộc Tình biết rằng cho dù cô có hỏi như thế nào, thì cũng sẽ không nhận được câu trả lời.



Đó là lý do tại sao lần này cô trèo đèo lội suối cùng với Lý Phong .



Rõ ràng bây giờ cô đã rất mệt, nhưng Hứa Mộc Tình vẫn cắn chặt răng kiên trì.



Chẳng bao lâu, họ đi dọc theo con đường núi ngoằn ngoèo đến giữa sườn núi Chiêu Nhi Lĩnh.



Từ vị trí này nhìn lên, có thể thấy một cái đình nhỏ trên núi, có vẻ hơi đổ nát.



Lý Đông Đông chỉ vào cái đình nhỏ và nói với mọi người xung quanh: "Đình đó tên là đình Chiêu Tử".



"Trước đây, khi các làng xung quanh vẫn còn có nhiều người, thỉnh thoảng lại có vài phụ nữ có gia đình sẽ đến đình này để ngủ".



"Nghe nói chỉ cần ngủ ở đó, khi trở về sẽ có thể sinh ra một bé trai bụ bẫm".



Chương 647: La bàn cổ quái



"Thần kì thế á, nếu đàn ông ngủ trong đình này, lẽ nào…"



Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp nói hết câu, Hứa Mộc Tình đã đá cậu ta một cái.



Tính em trai mình như nào.



Cô biết quá mà.



Hứa Hạo Nhiên đang muốn nói, thì lại bị Hứa Mộc Tình trừng mắt một cái, lập tức rụt cổ, ngậm miệng lại.



Đám người nhanh chóng đến đình Chiêu Tử.



Cái đình này đã phần nào đổ nát.



Có thể thấy, với sự giảm sút dân số của các làng xung quanh, rất ít người lui tới đây.



Lý Phong đứng giữa đình liếc nhìn xung quanh.



Sau đó, Lý Phong đưa tay ra với Edek bên cạnh.



"Giáo sư, đưa tôi cái kim chỉ nam".



Cái này chính là la bàn cổ đại.



Thứ này đã được Lý Phong đào ra từ dưới phiến đá xanh lúc trước.



Đó là thứ mà Lý Mộc để lại cho Lý Phong.



Edek đưa cho Lý Phong một tấm đồng mỏng trước, sau đó là một chiếc thìa làm bằng đồng thau.



Hai cái này hợp lại thành kim chỉ nam ở Hoa Hạ cổ đại.



Lý Phong đặt la bàn vào lòng bàn tay.



Khi người bình thường đặt la bàn, chiếc thìa đặt ở chính giữa la bàn chắc chắn sẽ nghiêng.



Tuy nhiên, lòng bàn tay của Lý Phong lại vững vàng một cách bất thường, như thể anh đã tạo ra một mặt đất bằng phẳng.



Cái la bàn này được Lý Phong đặt trong lòng bàn tay không sai lệch một chút nào.



Sau đó Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình ở bên cạnh.



"Vợ à, em thổi vào nó một hơi đi".



Khi Lý Phong cầm la bàn, chiếc thìa ở giữa la bàn không hề di chuyển.



Nhưng khi Hứa Mộc Tình thổi nhẹ vào chiếc thìa.



Thì chiếc thìa đã quay tròn một cách kì lạ!



Rõ ràng, hơi thổi của Hứa Mộc Tình chỉ có thể làm bay một sợi tóc.



Thế mà chiếc thìa bằng đồng ở giữa la bàn lại không ngừng quay.



Tốc độ càng ngày càng nhanh.



Lúc này Lý Phong đột nhiên thu tay lại!



Cảnh tượng kỳ lạ lại xuất hiện!



Ban đầu, la bàn và thìa đồng đều đặt trên lòng bàn tay của Lý Phong.



Nhưng mà, khi Lý Phong thu tay lại, hai thứ này liền lơ lửng trên không trung!



Ngay cả Edek có kiến thức sâu rộng và đội khảo cổ xung qua

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK