Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyên trầm mặc trong chốc lát sau đó đưa Đế Khuyển đi đến một quán rượu, sau khi họ đi vào tửu lâu, một thanh niên vội ra nghênh đón, Diệp Huyên cười nói: “Muốn hỏi chút chuyện, còn đài truyền tống nào đi thẳng đến Táng Thiên trường thành không?”

Thanh niên nhìn Diệp Huyên có chút cảnh giác, lúc này Diệp Huyền gập ngón tay một chút, một chiếc nhẫn rơi xuống trước mặt thanh niên nọ, gã vừa nhìn thì sáng mắt ngay, sau đó vội nói: “Có, thông đến Táng Thiên trường thành ngoại trừ đài truyền tống, còn có nhà họ Hoàng Phủ, trong nhà bọn họ có đài truyền tống, không chỉ có thể đi đến Táng Thiên trường thành mà còn có thể đi Thiên Vực với cả Nam Vực”.

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Nhà họ Hoàng Phủ?”

Thanh niên nhìn Diệp Huyên: “Các hạ chắc không phải là người Nam Vực nhỉ?”

Diệp Huyên gật đầu.

Thanh niên cười nói: “Thảo nào! Nhà họ Hoàng Phủ này là thế gia lớn đứng đầu của Nam Vực chúng tôi, nếu như các hạ muốn đến Táng Thiên trường thành, ngoại trừ đi đài truyền tống thì chỉ có thể đến nhà họ Hoàng Phủ đi nhờ”.

Nhà họ Hoàng Phủ!

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi! Đa tạ!”

Thanh niên vội cười nói: “Chuyện nhỏ thôi!”

Diệp Huyên gật đầu, quay người rời đi cùng Đế Khuyển.

Bên ngoài tửu lâu, Diệp Huyên khẽ nói: “Nhà họ Hoàng Phủ…”

Đế Khuyển nói: “Đi sao?”

Diệp Huyền trầm giọng: “Mặc kệ thế nào thì cũng phải đi một chuyến, bằng không, nếu chúng ta mà tự đi đến Táng Thiên trường thành, thì e là sẽ lành ít dữ nhiều.”

Đế Khuyển nói: “Ta không hiểu, tại sao bọn chúng không ra tay vào lúc này?”

Diệp Huyên khẽ nói: “Hoặc là đang đợi cái gì đó chăng!”

Đế Khuyển nhìn Diệp Huyên: “Lần này, có thể đối phương nghiêm túc thật!”

Diệp Huyên trầm mặc.

Từ khi bắt đầu đến giờ, sở dĩ đối phương chưa từng ra tay.

Có thể là đang đợi, đợi xem hắn còn lá bài tẩy nào không! Mà bây giờ, hắn sắp đến Táng Thiên trường thành, rõ ràng đối phương đã không muốn đợi tiếp nữa rồi!

Không muốn chờ đợi, thì chính là muốn ra tay!

Mà một khi đối phương ra tay nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn, bởi vì trước đó hắn đã để lộ quá nhiều, đối phương có lẽ đã biết rất rõ thực lực của hắn và Đế Khuyển!

Trong phút chốc Diệp Huyên lại phát hiện, tình cảnh bây giờ của hắn là vô cùng vô cùng gay go!

Đế Khuyển nói: “Đến nhà họ Hoàng Phủ hay sao?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Nhà họ Hoàng Phủ là thế gia đứng đầu Nam Vực, chúng ta đến đó chắc chắn bọn họ sẽ biết, chúng ta không thân không thích với bọn họ, đối phương chắc chắn sẽ không vì chúng ta mà đắc tội với những Đại lão phía sau!”

Nói xong, hắn quan sát xung quanh: “Vậy nên chúng ta phải tìm con đường khác”.

Đế Khuyển liếc nhìn xung quanh: “Ngươi xem rồi làm đi, dù sao có nhiều thêm nữa ta cũng đánh không được!”

Diệp Huyên cười đáp: “Rời thành!”

Nói xong, hắn dẫn Đế Khuyển đi ra ngoài thành.

Bên ngoài thành, Diệp Huyên mở tay phải ra, thanh kiếm Tiên Linh xuất hiện trong tay hắn, sau đó, hắn cầm kiếm đâm mạnh xuống đất.

Răng rắc!

Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất trong vòng trăm trượng xung quanh lập tức nứt toác.

Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, cười nói: “Các vị, đừng trốn nữa! Muốn Diệp Huyên ta đây chết thì xuất hiện hết đi!”

Xung quanh không chút động tĩnh.

Diệp Huyên đang định nói tiếp thì ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một ông lão. Ông lão này trùm áo choàng đen toàn thân, không nhìn thấy diện mạo thật sự.

Diệp Huyên cười nói: “Chịu xuất hiện rồi?”

Người áo đen nói: “Diệp Huyên, chúng ta cũng không muốn đối đầu với ngươi, chỉ muốn ngươi để lại bảo vật kia thôi, rồi chúng ta sẽ lập tức rời đi”.

Diệp Huyên khẽ cười: “Nếu ta không để lại thì sao?”

Người áo đen lắc đầu: “Diệp Huyên, mấy ngày nay chúng ta đã sát ngươi rất lâu. Ngươi cũng chẳng phải là kẻ ngu xuẩn, nên biết rõ nếu ngươi giữ lại bảo vật kia thì sẽ chỉ đem lại hoạ sát sinh cho mình thôi! Ngươi là người thông minh nên biết đưa ra lựa chọn thế nào!”

Diệp Huyên cười nói: “Ta giao ra bảo vật kia thì các người thật sự sẽ cho ta một con đường sống sao?”

Người áo đen nói: “Chúng ta chỉ muốn bảo vật kia, nếu như ngươi giao ra thì lão phu có thể đảm bảo với ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không ra tay”.

Diệp Huyên lắc đầu: “Các người sẽ không buông tha ta!”

Người áo đen hỏi: “Tại sao?”

Diệp Huyền đáp: “Bởi vì các người sợ! Sợ sau khi ta phát triển lớn mạnh rồi sẽ đi tìm các người báo thù, vì vậy bảo vật đến tay rồi thì chắc chắn các người sẽ chọn cách nhổ cỏ tận gốc, đúng không?”

Người áo đen im lặng.

Diệp Huyên lại nói: “Thật ra, các người nên hiểu rõ, người đứng sau Diệp Huyên ta đây rất mạnh! Mặc dù bảo vật tốt nhưng thật sự đáng để dùng mạng đổi lấy sao? Sao mọi người không ngồi xuống nhấp chút trà, nói chút chuyện nhỉ?”

Người áo đen trầm mặc một lúc, sau đó lại nói: “Ngươi nghĩ cũng hay thật! Diệp Huyên, lão phu hỏi lại ngươi một lần cuối, ngươi có giao bảo vật đó ra hay không?”

Nói đến đây, ông ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Hoặc ngươi nên nhìn thực lực của chúng ta một chút, có lẽ như vậy thì ngươi sẽ thay đổi lựa chọn của mình!”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên sau lưng ông ta xuất hiện mười hai người áo đen, cùng lúc đó, sau lưng Diệp Huyên và Đế Khuyển cũng có thêm mười hai người áo đen.

Những người áo đen này toàn bộ đều là Thánh Cảnh!

Hai mươi tư cao thủ Thánh Cảnh!

Lúc này Đế Khuyển cũng biến sắc.

Sắc mặt Diệp Huyên cũng khẽ thay đổi: “Các người đúng là coi trọng ta đấy… Mẹ nó, như vậy cũng ức hiếp người quá đáng rồi!”

Nói đến đây, hắn nhìn Đế Khuyển: “Ngươi thấy thế nào?”

Vẻ mặt Đế Khuyển vô cảm: “Ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyên hơi do dự, ngay sau đó, hắn lập tức bay ra sau lưng Đế Khuyển: “Còn thấy cái gì nữa! Mẹ nó mau rút thôi!”

Đế Khuyển: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK