Bởi vì bọn họ còn tương đối yếu...
…
Gian phòng trúc bên bờ hồ.
Advertisement
Khi Diệp Huyên một lần nữa đi đến nơi Diệp Thần từng ngụ lại này, hắn gặp được hai người.
Mục Tiểu Đao và Tiểu Ách.
Nhìn thấy hắn đến, cả hai không nói lời nào.
Hiển nhiên họ đã biết về chuyện Diệp tộc.
Diệp Huyên cười mở lời: “Hai vị, chúng ta trò chuyện chút chứ?"
Mục Tiểu Đao lãnh đạm: “Nói gì?"
Diệp Huyên: “Ta là Diệp Huyên”.
Mục Tiểu Đao liếc hắn: “Ngươi bị ngu hả?"
Diệp Huyên: “...”
Mục Tiểu Đao: “Bọn ta không thân không quen với Diệp Thần, hắn có liên quan gì đến bọn ta?"
Diệp Huyên nghe vậy thì sửng sốt, sau đó phá ra cười.
Suýt nữa quên mất!
Hai người này không quen biết Diệp Thần, hay nói cách khác, từ đầu chí cuối họ chỉ biết có mỗi hắn.
Thật ra hắn vẫn rất bận tâm đến suy nghĩ của họ.
Hắn không muốn bị họ xem như người xa lạ.
Mục Tiểu Đao nói: “Nghe nói ngươi đã đến Đăng Thiên Cảnh?"
Diệp Huyên gật đầu.
Mục Tiểu Đao thở dài: “Lại không đánh lại ngươi”.
Diệp Huyên cười: “Trước kia ta bị hai ngươi đánh cho thê thảm”.
Hắn từng bị họ đuổi đánh suốt một thời gian dài!
Tiểu Ách bỗng hỏi: “Ngươi còn quản lý Thần Đình Vũ Trụ không?"
Diệp Huyên nhún vai: “Ta không phải Diệp Thần”.
Tiểu Ách: “Thì đã sao? Chỉ cần ngươi ra mặt, bọn họ đều sẽ chấp nhận”.
Mục Tiểu Đao gật đầu: “Nếu ngươi bỏ mặc, Thần Đình Vũ Trụ sẽ như rắn mất đầu...”
Diệp Huyên chỉ lắc đầu: “Vẫn còn A Mệnh và những người khác”.
Hai cô gái im lặng.
Thành viên cốt cán của Thần Đình Vũ Trụ chính là những pháp tắc Vũ Trụ, trước kia họ tôn kính Diệp Huyên là vì hắn là Diệp Thần.