Trong giọng nói lộ vẻ hưng phấn!
Linh tổ!
Nghe thấy lời của người khổng lồ, trong mắt Quan Âm cũng lộ vẻ hưng phấn.
Linh tổ!
Đây là tồn tại ở Linh Vực cũng không có đó!
Quan Âm nhìn nhóc màu trắng: “Bản thể của ngươi ở đâu?”
Bản thể!
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên trở nên hơi kỳ lạ, người phụ nữ này không biết cô bé này cùng phe với người đàn ông áo xanh sao?
Nghe thấy lời của Quan Âm, nhóc màu trắng chóp mắt, sau đó cô bé nhanh chóng quơ tay.
Tiểu Linh Nhi nhìn Quan Âm: “Các ngươi cho nàng kẹo hồ lô, chuyện hôm nay coi như bỏ qua!”
Quan Âm bật cười, ả ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Cô nhóc ngươi gọi tới thật sự rất khôi hài!”
Nói xong, ả ta nhẹ nhàng vung tay lên: “Giết!”
Ả ta vừa dứt lời, mấy cao thủ Âm Linh tộc bên cạnh lập tức xông lên!
Thấy thế, trong mắt Diệp Huyên loé lên sát khí, xem ra chỉ có thể liều mạng thôi!
Lúc này, Tiểu Linh Nhi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Bọn họ đến cướp kẹo hồ lô rồi!”
Diệp Huyên: “…”
Nhóc màu trắng bay lên cao, một khắc sau, cô bé há miệng: “Tú…”
Tú?
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, là gì vậy?
Lúc này, ở Hư Vô Duy Độ xa xôi, một ngôi mộ đột nhiên nổ tung, sau đó, một tia u quang xuyên qua không gian, bay thẳng tới trước mặt nhóc màu trắng, lúc này, người khổng lồ cũng lao tới trước mặt nhóc!
U quang kia tản đi, một cô gái xuất hiện, cô gái xoay người, một khắc sau…
Xoẹt!
Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, đầu của người khổng lồ đã rơi xuống!
Thấy thế, sắc mặt Quan Âm lập tức thay đổi: “Dừng lại!”
Tất cả cao thủ của Âm Linh tộc đều dừng lại.
Quan Âm nhìn chằm chằm cô gái trên người tản ra u quang kia: “Ngươi là ai!”
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn nàng ta!
Diệp Huyên cũng vậy, có điều lúc này, trong mắt hắn đầy sự nghi ngờ!
Cô gái kia chính là Diệp Liên!
Nhưng Diệp Liên lại khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ!