Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ha, lần này để tao xem mày có chết tươi không?"



"Chồng ơi!"



Hứa Mộc Tình đột nhiên hét to.



Nhưng Hứa Mộc Tình vừa mới chạy lên mấy bước đã bị Hứa Hạo Nhiên giơ tay ngăn lại.



"Chị à, chị không phải lo đâu".



"Cái khác thì không nói chứ anh rể là người ranh ma nhất mà em từng gặp đấy".



"Cái chiêu cũ rích mà ngu như thế sao có thể khiến anh rể bị thương được chứ".



Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Tần Vạn Hào đã sợ hãi xoay người bỏ chạy.






Đúng như Hứa Hạo Nhiên nói, ngay từ đầu Lý Phong đã biết Tần Vạn Hào định làm gì rồi.



Tần Vạn Hào đâm anh mười mấy nhát, nhưng nhát nào cũng bị anh dùng hai đầu ngón tay kẹp được.



Đến lúc ông ta thấy có gì sai sai, thì con dao trong tay chỉ còn có một nửa.



Lưỡi dao còn lại đã bị Lý Phong kẹp lấy, chả biết anh bẻ gãy nó từ bao giờ.



Kế hoạch thất bại, ông ta xoay người bỏ chạy.



Tần Vạn hào chạy được mười ấy bước, Lý Phong nhẹ nhàng vung hai ngón tay vào trong không khí.



Đột nhiên, một tia sáng lóe lên.



Tần Vạn Hào vốn đang bỏ chạy bỗng khựng lại, ông ta loạng choạng bước vài bước về phía trước rồi ngã rầm xuống đất.



Máu tươi từ từ chảy ra.



Giờ Lý Phong đã đạt được mục đích của mình.



Cuối cùng anh cũng biết năm đó xảy ra chuyện gì rồi.



Cũng biết rằng Lý Tấn vì sự an toàn của anh và mẹ anh nên mới đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc.



Còn cái chết của anh trai là do gia tộc của mẹ đứng ở sau lưng giở trò.



Cùng với nhà họ Long mơ ước đến bảo tàng Sấm vương.



Lý Phong đứng trước một hang chứa đầy tiền.



Anh nhìn những chiếc hòm được xếp ngay ngắn trong hang.



Khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.



Anh bỗng giơ tay vỗ nhẹ lên vách đá bên cạnh.



"Rầm!"



Một tiếng nổ lớn vang lên.



Cái hang trước mắt Lý Phong lập tức sụp xuống.



Những tảng đá rơi xuống đã vùi lấp toàn bộ báu vật.



Mấy học trò bên cạnh giáo sư Edek nhìn thấy, vội vàng định chạy lên khuyên can.



Nhưng giáo sư Edek lại lắc đầu với bọn họ.



Ông ấy nói: "Mấy thứ này đã chôn dưới đất nhiều năm như vậy".



"Việc khai quật đã không còn quan trọng nữa".



"Mục đích chính của những người làm khảo cổ như chúng ta là tìm hiểu về văn minh thời cổ đại".



"Khai quật những thông tin được giấu trong dòng chảy lịch sử".



"Những thứ trước mắt chúng ta tuy là vô giá".



"Nhưng cũng không có giá trị nghiên cứu cao, để nó tiếp tục chôn vùi dưới đất đi".



Quan điểm của Lý Phong và giáo sư Edek giống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK