Kiếm của cô gái này từ một trình độ nào đó mà nói, vô tình hơn cả một vị kiếm tu vô tình.
Đúng lúc này Diệp Huyên bỗng cầm thanh kiếm cắm thẳng vào bụng mình.
Ầm.
Một luồng năng lượng cường đại lại một lần nữa tản phát ra khỏi cơ thể hắn.
Năng lượng cực kỳ dư thừa.
Diệp Huyên tham lam hít sâu một hơi sau đó điên cuồng hấp thu những năng lượng này.
Bên cạnh, cô gái thần bí nhìn thoáng qua Diệp Huyên sau đó nàng ta tiến vào tháp Giới Ngục đến tầng thứ ba. Lúc này Tiểu Linh Nhi đang luyện đan, có một Linh đi theo bên cạnh đang trợ thủ cho cô bé.
Mà đằng sau hai người này còn có một con thú cưng nhỏ.
Thú cưng nhỏ này chính là thú Chiến Thiên mà Diêm Tông cho Diệp Huyên, nếu Diệp Huyên ở đây chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc bởi vì tên nhóc này đã lớn hơn một vòng so với trước kia.
Thú Chiến Thiên này cứ đi theo Tiểu Linh Nhi và Linh gì kia, rất nghe lời. Hai người trước mặt này chính mà cha mẹ nuôi nó cơm ăn áo mặc.
Là con cuối cùng của tộc thú Chiến Thiên, nó hiểu rất rõ trên thế giới này người có thể nuôi sống nó vô cùng vô cùng ít ỏi.
Phải ôm chặt lấy.
Nhìn thấy cô gái thần bí đến, thú Chiến Thiên lập tức đứng chắn trước mặt Tiểu Linh Nhi và Linh kia. Nó căm ghét nhìn cô gái thần bí gào rít lên.
Cô gái thần bí liếc mắt đánh giá thú Chiến Thiên, gật đầu: “Nếu như trưởng thành sức chiến đấu chắc chắn rất mạnh”.
thú Chiến Thiên đột nhiên nhào qua, lúc này Tiểu Linh Nhi bỗng nói: “Tiểu Trư”.
Nghe vậy, thú Chiến Thiên lập tức dừng lại, nó vội vàng nhào xuống dưới chân Tiểu Linh Nhi, ngoan ngoãn nghe lời.
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía cô gái thần bí: "Ngươi không phải người xấu”.
Cô gái thần bí cười nói: “Sao ngươi biết ta không phải người xấu?"
Tiểu Linh Nhi nói: "Đoán!"
Cô gái thần bí chớp chớp mắt: "Đoán ư?"
Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Kẻ xấu thường có mặt mũi lấm lét, ngươi xinh đẹp như thế này, chắc chắn không phải người xấu”.
Cô gái thần bí chợt mỉm cười, cười một lát lại nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy lời ngươi nói cực kỳ có lý”.
Vừa nói, nàng ta đi đến bên cạnh Tiểu Linh Nhi, nhìn lò luyện đan kia: “Ngươi đang luyện đan à?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu sau đó lấy ra một cái bình bạch ngọc đưa cho cô gái thần bí: “Ngươi là tỷ tỷ của ca ca thì cũng là chị của ta. Chị đẹp, cái này cho ngươi”.
Chị đẹp!
Đối với xưng hô này, cô gái thần bí rất vừa lòng. Nàng ta nhìn thoáng bình bạch ngọc trong tay, khẽ lắc đầu: “Những đan dược này của ngươi không ổn. À không phải ngươi luyện không ổn mà là phẩm giai của đan dược này quá thấp”.
Vừa nói, nàng ta lấy ra một quyển sách cổ đưa cho Tiểu Linh Nhi: “Cho ngươi cái này. Đây là do cha ta đã để lại nó, có điều ta không hứng thú với chuyện luyện đan nên tặng lại cho ngươi”.
Tiểu Linh Nhi chớp mắt sau đó cô bé cầm lấy quyển sách cổ kia, lật một trang trong đó ra, rất nhanh hai mắt cô bé sáng rực lên.
Đồ tốt.
Tiểu Linh Nhi im lặng cất quyển sách cổ đi sau đó nhìn về phía cô gái thần bí: “Cảm ơn chị đẹp”.
Cô gái thần bí cười nói: “Ta vẫn còn đồ tốt”.
Nói xong nàng ta lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt, sau đó nói: "Cho ta sao?"
Cô gái thần bí gật đầu: "Cho ngươi!"
Tiểu Linh Nhi hơi do dự sau đó nói: “Ca ca không cho ta nhận đồ lung tung từ người lạ… Có điều ngươi là tỷ tỷ của ca ca nên cũng là chị của ta, vì vậy ngươi không phải người khác”.
Nói xong, cô bé nhận chiếc hộp.
Nhìn thấy một màn này, cô gái thần bí cười phá lên.
Tiểu Linh Nhi muốn mở chiếc hộp ra, lúc này cô gái thần bí đột nhiên nói: “Giờ đừng mở ra vội, đợi khi nào gặp nguy hiểm hẵng mở, có biết không?”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt sau đó gật đầu: “Hiểu rồi hiểu rồi”.
Nói xong cô bé cất chiếc hộp đi. Dường như nghĩ đến cái gì, cô bé vội vàng lấy một chiếc bình bạch ngọc đưa cho cô gái thần bí.
Cô gái thần bí hỏi: “Đây là gì?”
Tiểu Linh Nhi đáp: “Khí tím đó”.
Cô gái thần bí mở bình bạch ngọc ra, trong bình chứa rất nhiều dòng khí tím, đều là khí tím cực kỳ tinh thuần.
Nhìn thấy khí tím này, cô gái thần bí mỉm cười: “Thằng nhóc kia…”
Vừa nói nàng ta thu lại dòng khí tím rồi tiếp tục: “Ta cho ngươi sách cổ luyện đan đó là thứ tốt, ngươi phải nghiêm túc học những đan dược bên trong đó, biết chưa hả?”
Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Cô gái thần bí khẽ gật đầu, liếc nhìn thoáng qua thú Chiến Thiên bên cạnh: “Nhóc này khá tốt đấy, nuôi nó cẩn thận sau này có tác dụng lắm. Ừm, ta đi dạo chỗ khác trước đã”.
Nói xong nàng ta xoay người biến mất tăm.
Sau khi cô gái thần bí đi, Linh bên cạnh Tiểu Linh Nhi bỗng lên tiếng: “Người này rất nguy hiểm!”
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Thiện Linh: "Sau này gặp người mình không đánh lại được phải nhớ nịnh bợ người ta, biết không?"
Thiện Linh chớp mắt: “Nịnh bợ ư?”
Tiểu Linh Nhi gật
Luân Hồi Cảnh cũng không phải thứ dễ dàng lĩnh ngộ.
Cho đến hiện tại, cường giả cấp bậc Luân Hồi Cảnh cũng vô cùng ít ỏi.
Cô gái thần bí nhìn Diệp Liên cách đó không xa, hơi mỉm cười: “Khá thú vị đây”.
Nói xong, nàng ta đã đi tới Tầng chín.
Tầng chín bỗng lên tiếng: “Ta là người tốt”.
Cô gái thần bí cười nói: “Ta muốn xác định ngươi có ác ý gì với hắn hay không”.
Tầng chín nói: “Ta không ác ý gì với hắn cả”.
Cô gái thần bí nhìn cửa vào tầng chín, sắc mặt mang theo ý cười nhưng ý cười này lại hơi lạnh lẽo.
Tầng chín bỗng nói: “Trời đất chứng giám, ta thật sự không có ác ý với hắn”.
Cô gái thần bí lắc đầu: “Ngươi rất nguy hiểm”.
Vừa nói, đầu ngón tay nàng ta đã ngưng hiện ra kiếm ý.
Tầng chín vội vàng đáp: “Các hạ, ta là người tốt mà, không tin ngươi cứ hỏi thằng nhóc kia xem”.
Đúng lúc này cô gái thần bí đột nhiên cười nói: “Ta biết ngươi không có ác ý, ta chỉ đùa ngươi thôi, làm phiền rồi”.
Nói xong nàng ta đã biến mất tăm.
Trong tầng chín, một tiếng thở dài chợt vang lên: “Ta sống dễ dàng sao?”
....
Ngoài tháp Giới Ngục, lúc này Diệp Huyên đã cắn nuốt gần mười thanh kiếm.
Hiện tại khí tức tản ra từ trên người hắn đã vượt xa Nhân Quả Cảnh.
Có điều hắn vẫn chưa tiến vào Luân Hồi Cảnh.
Cứ như vậy khoảng chừng ba ngày sau, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng trên đất chợt mở bừng mắt ra. Hắn từ từ đứng lên, trong phút chốc một luồng khí tức cường đại giống như sóng thủy triều chấn động trào ra khỏi cơ thể của hắn.
Ầm.
Không gian xung quanh đột nhiên rung chấn.
Diệp Huyên nhìn thân thể của mình, giờ phút này trong thân thể hắn ẩn chứa một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại.
Luân Hồi Cảnh?
Lại không hề có.
Lúc này cô gái thần bí đột nhiên nói: “Hiện tại ngươi mới bắt đầu vào Luân Hồi Cảnh, muốn thực sự tiến vào cảnh giới này ngươi bắt buộc phải ngộ ra. Nếu như may mắn ngày mai đã có thể bước vào Luân Hồi. Nếu như không may thì có lẽ cả đời không thể vào được Luân Hồi”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tuyết tỷ, phải làm thế nào mới có thể vào Luân Hồi?”
Cô gái thần bí nói: “Cái này phải xem bản thân ngươi, ta nói cho ngươi cũng vô dụng”.
Diệp Huyên cạn lời.
Cô gái thần bí lại nói: “Đi theo ta đến chỗ này”.
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Trên đường, Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Tuyết tỷ, chúng ta sẽ tới nơi nào?”
Cô gái thần bí nói: “Ngươi cứ đi rồi sẽ biết!”
Vừa nói, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có hiểu về người trong cơ thể ngươi không?”
Diệp Huyên ngẩn
Nàng ta cũng không truyền âm huyền khí bởi vậy nàng ta cố ý nói cho Tầng chín nghe.
Tầng chín chợt lên tiếng: “Các hạ, ta có mục đích, nhưng mà các hạ yên tâm ta không hề có ác niệm với hắn”.
Cô gái thần bí gật đầu: “Ta biết nhưng mà hiện tại không có không có nghĩa sau này cũng không có”.
Tầng chín im lặng.
Diệp Huyên bỗng nói: “Ta sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn”.
Cô gái thần bí gật đầu, trong mắt có một tia tán thưởng: “Thông minh, có thực lực mạnh người khác mới không chọn làm kẻ địch của ngươi. Mà ngươi bây giờ vẫn cần phải cố gắng”.
Diệp Huyên cười nói: “Tuyết tỷ, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Thần bí nữ tử gật đầu: “Hỏi đi!” Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tuyết tỷ, rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắn vô cùng tò mò về thân phận của cô gái thần bí.
Rất tò mò.
Người phụ nữ này không chỉ mạnh mà còn vô cùng thân thiện với hắn, thân thiện đến nỗi hơi bất thường.
Cô gái thần bí cười nói: “Sau này ngươi sẽ biết”.
Diệp Huyên im lặng.
Cô gái thần bí chợt nói: “Ngươi biết Ngũ Duy Kiếp không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái thần bí cười nói: “Kiếp này rất không đơn giản, trước khi kiếp này đến, ngươi bắt buộc phải đủ mạnh mẽ, hiểu không?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tuyết tỷ, có Lục Duy không?”
Vũ trụ hắn đang ở là vụ trụ Ngũ Duy, trên Ngũ Duy có Lục Duy không?
Đây là thứ hắn tò mò.
Chắc chắn Tiểu Đạo biết nhưng mà cô gái này không nói.
Cô gái thần bí khẽ cười: “Ngươi hỏi ta vấn đề này ta cũng không biết”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi cũng không biết ư?”
Cô gái thần bí gật đầu: “Thế giới rất lớn, lớn tới nỗi vượt qua trí tưởng tượng của ta và ngươi”.
Nói xong, nàng ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một giọt nước.
Cô gái thần bí nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi biết trong giọt nước này ẩn chứa bao nhiêu sinh mệnh không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”
Cô gái thần bí cười nói: “Trong một giọt nước ẩn chứa vô số sinh mệnh”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Tuyết tỷ, ngươi xác định?”
Cô gái thần bí gật đầu: “Bản chất, cái gì được gọi là bản chất? Nếu như ngươi hiểu được điều này, ngươi sẽ thực sự nhập phàm”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Bản chất!
Hắn tu hành đến bây giờ đã trở nên mạnh hơn, lại càng
Diệp Huyên nhìn trước mặt cách đó không xa, nơi đó có một bãi đất hoang, trong bãi đất đó cắm rất nhiều chuôi kiếm rải khắp bãi đất. Nơi này tràn ngập kiếm ý cường đại, những kiếm ý này không chỉ có một loại mà là rất nhiều rất nhiều loại.
Diệp Huyên hỏi: “Tuyết tỷ, nơi này là?”
Thần bí nữ tử cười nói: “Kiếm Trủng!”
“Kiếm Trủng?”
Diệp Huyên có chút khó hiểu, đang muốn hỏi, thần bí nữ tử lại nói: “Hành lễ đi!”
Diệp Huyên sửng sốt, hành lễ?
Thần bí nữ tử đột nhiên nói: “Nhanh lên!”
Diệp Huyên do dự một chút sau đó cung kính hành lễ với bãi đất Kiếm Trủng kia.
Cô gái thần bí đi vào trong bãi Kiếm Trủng, nàng ta nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Kiếm đạo của ngươi là đạo của cô gái váy trắng kia. Đạo của nàng đương nhiên không sai, nhưng mà nàng chỉ cho ngươi một phương hướng kiếm đạo. Sự hiểu biết của ngươi về kiếm đạo đó thực sự vô cùng ít ỏi. Ngươi như vậy cho dù tu luyện trăm lượt cũng khó mà tu luyện ra kiếm đạo thuộc về chính mình. Bất kỳ một đạo nào cũng đều không thể chỉ biết một mà không biết hai, kiếm tu chúng ta lại càng như thế”.
Vừa nói, nàng ta liếc nhìn xung quanh: “Có thể nói kiếm tu nơi này đều là kiếm tu mạnh nhất của vũ trụ Ngũ Duy. Bọn họ đã từng theo cha ta, cả đời đều theo đuổi kiếm đạo cực hạn. Có người vẫn còn sống, nhưng phần nhiều đều đã qua đời”.
Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát sau đó nói: “Ngươi hành lễ thêm một lượt đi”.
Nghe vậy Diệp Huyên không chút chần chừ, lại cung kính hành một lễ.
Giờ phút này trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ.
Kiếm tu mạnh nhất của cả vũ trụ Ngũ Duy.
Nhưng lời này hơi khủng khiếp.
Lúc này cô gái thần bí đột nhiên hành lễ với bãi đất Kiếm Trủng: “Các bậc cha chú, làm phiền rồi”.
Nàng ta vừa dứt lời, khoảng đất Kiếm Trủng kia đột nhiên xuất hiện từng đạo hư ảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Huyên bỗng trở nên nghiêm túc.
Chỉ chốc lát, giữa khoảng đất xuất hiện ba mươi sáu ảo ảnh.
Tuy những ảo ảnh này không phải chân thân nhưng trên mỗi ảo ảnh lại ẩn chứa kiếm ý vô cùng mạnh mẽ. Không chỉ có vậy, những người này đứng ở đó giống như một thanh kiếm sắc bén, giống như có thể chém rách được cả bầu trời.
Mạnh mẽ.
Có thể tưởng tượng nếu những kiếm tu này còn sống thì sẽ khủng bố đến mức nào.
Mà giờ phút này cuối cùng Diệp Huyên cũng tin lời cô gái thần bí nói.
Kiếm tu mạnh nhất Ngũ Duy.
Những kiếm tu trước mặt này, tu vi kiếm đạo có lẽ chỉ đứng sau chủ nhân kiếm trên đỉnh tháp.
Giữa khoảng đất, ánh mắt những kiếm tu đều rơi trên người Diệp Huyên. Lúc bọn họ nhìn thấy Diệp Huyên, ai nấy đều ngẩn người sau đó trên mặt hiện lên một ý cười khó hiểu.
Diệp Huyên bị nhìn cảm thấy hơi khó hiểu, những kiếm tu này quen mình?
Lúc này cô gái thần bí đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Qua đó đi”.
Diệp Huyên hơi do dự sau đó đi qua.
Cô gái thần bí nói: “Học cho tốt”.
Nói xong, nàng xoay người lui ra ngoài.
Lúc này một vị kiếm tu đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Diệp Huyên đang định lên tiếng, một thanh kiếm đã chỉ thẳng vào ấn đường của hắn không một tiếng động.
Diệp Huyên ngây người tại chỗ, mình tiêu đời rồi ư?
Đúng lúc này một tiếng nói vang lên bên cạnh tai hắn: “Một kiếm vừa rồi thế nào?”
Diệp Huyên nhìn về phía kiếm tu đang nói chuyện, kiếm tu cười nói: “Kiếm đạo của ta như thật như giả, có khi thật, có khi giả, giữa thật và giả tùy ý biến ảo”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Mạnh thật”.
Vị kiếm tu kia cười nói: “Vạn vật cũng như vậy, có rất nhiều lúc thứ ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Chân thực, mọi thứ đều từ tâm mà định”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Kiếm đạo của tiền bối là?”
Kiếm tu hơi mỉm cười, “Ngươi muốn học không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Kiếm tu cười nói: “Kiếm đạo của ta nói khó cũng không khó, nói không khó cũng không khó, phải xem ngộ tính của bản thân ngươi”.
Diệp Huyên cung kính thi lễ: “Vẫn mong tiền bối chỉ giáo”.
Kiếm tu cười nói: “Nào, xuất kiếm đi!”
Diệp Huyên gật đầu, quyết đoán xuất kiếm.....
Thời gian tiếp theo, Diệp Huyên vẫn luôn ở Kiếm Trủng, mỗi ngày hắn gần như học tập không ngủ nghỉ.
Kiếm đạo!
Từ trước đến nay, kiến thức của hắn về kiếm đạo thật sự quá ít ỏi.
Cô gái váy trắng đưa ra phương hướng cho hắn nhưng lại không cho hắn quá trình này. Hoặc là nói cô gái váy trắng cũng sẽ không dạy một người mới đi luyện kiếm. Dưới tình huống này, kiếm đạo của hắn gần như chỉ có thể tự mình mày mò.
Tự mình mò mẫm sẽ vô cùng khó khăn bởi vì có thể sẽ đi sai đường.
Mà hiện tại trước mắt nhiều kiếm tu cường đại như vậy đã khiến cho hắn tiếp xúc được với đủ loại kiếm đạo cường đại. Đối với hắn mà nói, điều này đồng nghĩa với việc lại mở ra cánh cửa của kiếm đạo.
Tham khảo, dung hợp!
Khoảng thời gian kế tiếp, mỗi ngày Diệp Huyên đều điên cuồng học tập. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, tuy rằng thực lực vẫn chưa tăng lên nhưng kiến thức kiếm đạo của hắn lại tăng theo từng ngày.
Thiên Ma tộc.
Nhậm Bình Sinh vẫn đang canh ở cửa vào cấm địa chợt lên tiếng: “Đi vào!”
Vô Hi nhìn về phía Nhậm Bình Sinh: “Đi vào ư?”
Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Hai người chúng ta liên thủ nhất định có thể đủ giết lão kiếm tu kia. Chúng ta cứ ở đây chờ mãi chỉ có thể rơi vào thế bị động. Hơn nữa thư phòng trên người Diệp Huyên vô cùng có khả năng rơi vào tay người khác”.
Vô Hi im lặng.
Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hi: “Có liều không?”
Vô Hi im lặng một lát rồi gật đầu: “Liều một phen”.
Nhậm Bình Sinh và Vô Hi tiến vào trong cấm địa.
Nhìn tấm bia đá phía trước, Vô Hi nhẹ giọng nói: “Thì ra ở đây có một tông môn”.
Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Vô Hi: “Ngươi không biết à?”
Vô Hi gật đầu: “Ta cũng chưa vào nơi này bao giờ”.
Nhậm Bình Sinh nói: “Ngươi đang nói đùa sao?”
Vô Hi nhẹ giọng nói: “Đây là cấm địa của Thiên Ma tộc ta. Lão tổ đã từng hạ mệnh lệnh nghiêm cấm người đời sau của Thiên Ma tộc ta bước vào trong này”.
Nhậm Bình Sinh hỏi, “Vì sao?”
Vô Hi nói: “Không biết nữa, Thiên Ma tộc ta có tiền bối không tuân thủ mệnh lệnh của lão tổ, tự tiện bước vào trong này. Nhưng mà những người đi vào trong không có một ai ra ngoài cả”.
Nhậm Bình Sinh nhìn tấm bia đá: “Kiếm Tông?”
Nói tới đây, sắc mặt lão ta trở nên sa sầm.
Bởi vì Diệp Huyên là kiếm tu!
Kiếm Tông này sẽ không có liên quan đến Diệp Huyên đấy chứ?
Nghĩ vậy, sắc mặt Nhậm Bình Sinh càng thêm khó coi.
Dường như biết được suy nghĩ của Nhậm Bình Sinh, Vô Hi chợt lên tiếng: “Chắc là hắn không liên quan gì đến Kiếm Tông này đâu”.
Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Vô Hi: “Sao ngươi biết được?”
Vô Hi nhẹ giọng nói: “Bởi vì Diệp Huyên kia rõ ràng không biết cấm địa này là nơi nào. Hơn nữa ta đã điều tra hắn, hắn là lần đầu tiên đến Ngũ Duy, cũng chưa bao giờ đến Thiên Ma tộc của ta. Bởi vậy hắn không thể nào có liên quan đến Kiếm Tông này”.
Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Cho dù thế nào chúng ta cũng phải có được thư phòng kia”.
Vô Hi gật đầu.
Thật ra hắn cũng không muốn làm kẻ địch của Diệp Huyên nhưng mà thư phòng kia vô cùng quan trọng với Thiên Ma tộc, nó là vật mấu chốt để giúp Thiên Ma tộc đối kháng với Ngũ Duy Kiếp.
Ngũ Duy Kiếp quá đáng sợ, nếu không có thư phòng ấy, đến cuối cùng e rằng số người sống sót của Thiên Ma tộc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vì sinh tồn.
Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Vô Hi gật đầu.
Hai người đang muốn đi về phía Kiếm Tông kia, đúng lúc này, một ông lão tóc bạc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ.
Nhìn thấy ông lão tóc bạc này, hai mắt Nhậm Bình Sinh lập tức nheo lại, trong mắt mang theo một tia nghiêm túc và kiêng dè.
Lão ta đã đánh
Một đạo kiếm quang chớp mắt vụt ra chém Vô Hi.
Kiếm cực nhanh khiến cho hai người Vô Hi nháy mắt biến sắc.
Vô Hi giơ một tay ra chắn.
Ầm.
Vô Hi nháy mắt bị chém ra xa mấy trăm trượng, gần như cùng lúc, Nhậm Bình Sinh bên kia cũng bị một đạo kiếm quang chém ra xa cách mấy trăm trượng.
Giờ phút này sắc mặt hai người Vô Hi đều trở nên nghiêm nghị.
Thực lực của ông lão tóc bạc còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Nhậm Bình Sinh nhìn ông lão tóc bạc: “Các hạ, hai ngươi chúng ta vô tình làm kẻ địch của các hạ”.
Ông lão tóc bạc nhìn thoáng qua hai người Nhậm Bình Sinh: “Đến tìm hắn à?”
Nghe vậy Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Đúng vậy các hạ, hai người bọn ta chỉ tìm Diệp Huyên kia, chúng ta…”
“Hỗn xược”.
Ông lão tóc bạc đột nhiên quát lên, ngay sau đó một kiếm quang không một dấu hiệu báo trước xuất hiện trước mặt Nhậm Bình Sinh.
Con ngươi Nhậm Bình Sinh hơi co lại, trong tay lão ta bất chợt xuất hiện một cây trường thương, mũi thương đâm thẳng về phía trước.
Ầm.
Nhậm Bình Sinh nháy mắt lại lần nữa bị đẩy lùi, không chỉ có thế, kiếm quang kia còn trực tiếp chém nát trường thương của lão ta. Đúng lúc này, bóng tối chợt bao phủ lấy kiếm quang kia.
Uỳnh.
Trong bóng tối, một tiếng nổ chợt vang lên.
Ở phía xa, ông lão tóc bạc quay đầu nhìn về phía Vô Hi, Vô Hi trầm giọng nói: “Các hạ quen tên Diệp Huyên kia à?”
Ông lão tóc bạc nhìn sang Vô Hi: “Đám các ngươi đúng là nhát gan”.
Nói xong lão đột nhiên chắp tay trước ngực, chỉ trong phút chốc một thanh kiếm hư ảo ngưng hiện từ trên đỉnh đầu lão.
Khoảnh khắc khi thanh kiếm này xuất hiện, sắc mặt ông lão tóc bạc và Vô Hi đang đứng giữa sân tức khắc trở nên nghiêm nghị.
Ông lão tóc bạc đột nhiên gầm lên: “Chém!”
Lão vừa dứt lời, thanh kiếm trên đỉnh đầu lão chợt xé gió mà đi.
Vút.
Giữa sân, không gian bị xé rách từng mảng.
Một kiếm này hủy diệt trời đất.
Lúc này Nhậm Bình Sinh chợt nói: “Hợp tác!”
Vừa dứt lời, lão ta và Vô Hi đột nhiên xông ra ngoài.
Ầm uỳnh.
Đột nhiên một tiếng động nổ ra tựa như sấm sét vang vọng trời đất. Trong không trung, Nhậm Bình Sinh và Vô Hi liên tục lùi lạc, mỗi bước lùi là cả ngàn trượng.
Sau khi hai người dừng lại, sắc mặt ai cũng càng thêm nghiêm mặt.
Ông lão tóc bạc đang định ra tay tiếp, đúng lúc này từ phía xa truyền đến một giọng nói: “Bỏ đi”.
Nghe thấy âm thanh này, ông lão tóc bạc do dự một chút sau đó rút lui sang bên cạnh.
Vô Hi và Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Kiếm Tông kia, bên trên đại điện Kiếm Tông kia có một cô gái đang đứng đó, khuôn mặt còn mang theo ý cười.
Vô Hi trầm giọng nói: “Các hạ là?”
Cô gái cười nói: “Các ngươi muốn giết Diệp Huyên?”
Vô Hi nhìn cô gái: “Các hạ muốn bảo vệ hắn?”
Cô gái lắc đầu: “Không không, chúng ta không bảo vệ hắn, hắn chẳng liên quan gì đến chúng ta cả”.
Nghe vậy, Vô Hi và Nhậm Bình Sinh vô cùng sửng sốt.
Lúc này cô gái lại nói: “Hiện tại ta bảo hắn giúp ta làm một chuyện ở đây, sau khi làm xong hắn sẽ rời đi. Đến khi đó các ngươi có thể đi giết hắn”.
Hai người Nhậm Bình Sinh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ai cũng nổi lên một tia nghi hoặc.
Bên dưới, ông lão tóc bạc nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, không dám lên tiếng.
Cô gái chợt bật cười: “Thật mà, chúng ta không có một chút liên quan gì với hắn cả. Các ngươi đi ra đi. Đợi hắn làm giúp ta xong việc hắn sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Khi đó các ngươi có thể đi giết hắn rồi”.
Vô Hi hơi do dự sau đó nói: “Chi bằng hiện tại các hạ giao hắn cho hai người chúng ta?”
Cô gái nheo mắt lại: “Có tin ta giết chết các ngươi không?”
Nghe vậy sắc mặt hai người Vô Hi và Nhậm Bình Sinh tức khắc trở nên khó coi.
Sao cô gái này nói đổi ý là đổi ý ngay vậy?
Nhậm Bình Sinh còn muốn nói cái gì, Vô Hi đột nhiên nói: “Chúng ta đi!”
Nói xong lão ta không cho Nhậm Bình Sinh cơ hội nói chuyện, xoay người biến mất tại chỗ.
Nhìn thấy Vô Hi đi, Nhậm Bình Sinh cũng lập tức lựa chọn rời đi.
Không có Vô Hi, chưa nói tới cô gái thần bí vừa xuất hiện trước mặt này, mà ngay cả ông lão tóc bạc kia lão ta cũng không đánh lại được.
Sau khi hai người rời đi, ông lão tóc bạc nhìn về phía cô gái thần bí: “Tiểu thư…”
Cô gái thần bí cười nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng mà ta phải nói với ngươi, chuyện của
Khu Kiếm Trủng, giờ phút này Diệp Huyên còn đang trao đổi với những kiếm tu kia. Mới ban đầu hắn chỉ lắng nghe, sau đó có chỗ không hiểu thì hỏi. Không bao lâu sau, hắn đã bắt đầu trao đổi với những kiếm tu kia.
Cuối cùng hắn cũng là phàm kiếm, tạo nghệ kiếm đạo cũng không thấp.
Mà lúc này, kiến thức kiếm đạo của Diệp Huyên hắn tăng lên thực sự kinh khủng.
Không chỉ có vậy, hắn còn tiếp xúc với vô số loại kiếm đạo, mở rộng tri thức kiếm đạo của hắn.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Huyên đã học quên mình.
….
Thành Thiên Ma, lối vào cấm địa.
Nhậm Bình Sinh nhìn chằm chằm Vô Hi: “Tại sao phải rút?”
Vô Hi nhẹ giọng nói: “Ngươi có đánh được cô gái thần bí kia không?”
Nhậm Bình Sinh im lặng.
Vô Hi lại nói: “Thực lực của cô gái kia sâu không lường được”.
Nhậm Bình Sinh u ám nói: “Lẽ nào cứ từ bỏ như vậy sao?”
Vô Hi nói: “Không phải nàng ta nói mình không có bất kì liên quan gì với Diệp Huyên hay sao?”
Nhậm Bình Sinh im lặng.
Vô Hi nói: “E là người con gái này cũng đang lợi dụng Diệp Huyên kia. Tóm lại chúng ta cứ đợi Diệp Huyên ra ngoài là được. Đương nhiên nếu đạo chủ có thể tìm được cường giả trợ giúp thì chúng ta cũng có thể đánh vào bên trong. Nếu không có cường giả giúp đỡ, e rằng hai người chúng ta kém đối phương rất xa”.
Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Không thể tin tưởng cô gái kia”.
Vô Hi nhìn về phía Nhậm Bình Sinh: “Ngươi muốn làm gì?”
Hai mắt Nhậm Bình Sinh từ từ nhắm lại: “Cô gái kia có mạnh đến đâu cũng sẽ không vượt qua Chủ Tế Cảnh. Chúng ta chỉ cần tìm thêm hai tên Chủ Tế Cảnh, bốn người liên thủ chắc chắn có thể áp chế được hai người Kiếm Tông kia”.
Vô Hi lắc đầu: “Không dễ tìm đâu”.
Nhậm Bình Sinh chợt mở bừng mắt: “Để ta đi tìm”.
Nghe vậy Vô hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Còn một chuyện nữa, tại sao chúng ta không để tên Diệp Huyên kia tự mình ra ngoài?”
Vô Hi hơi nhíu mày: “Tự hắn ra ngoài ư?”
Nói tới đây, dường như ông ta nghĩ tới điều gì đó, hơi sững lại: “Ý ngươi nói là nhắm vào thư phòng Vạn Duy?”
Nhậm Bình Sinh nói: “Ta đi tìm người trợ giúp, nếu như cô gái thần bí và ông lão tóc bạc kia thật sự không giúp đỡ hắn thì tốt. Còn nếu như họ giúp đỡ, chúng ta đây liền chiến đấu với bọn họ một trận”.
Nói xong lão ta cũng biến mất.
Giữa sân, sắc mặt Vô Hi u ám không biết đang suy nghĩ điều gì.
…
Khu Kiếm Trủng, cô gái thần bí đi vào trong vùng Kiếm Trủng, nàng ta nhìn Diệp Huyên đang trao đổi với các kiếm tu ở phía xa xa, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Diệp Huyên đã học ở đây vài hôm rồi, mấy ngày qua, Diệp Huyên có thể nói là không ngủ không nghỉ.
Cứ như vậy lại trôi qua mấy ngày, ngày hôm nay Diệp Huyên đột nhiên ngồi xếp bằng, qua chốc lát cả người hắn đã nhập định.
Mà những kiếm tu đó vẫn chưa biến mất, đều đứng đó nhìn Diệp Huyên.
Cô gái thần bí cũng không rời đi, nàng ta nhìn Diệp Huyên phía xa xa không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian từng chút qua đi, khoảng chừng ba ngày sau, Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng dưới đất đột nhiên mở bừng hai mắt. Trong mắt hắn thấp thoáng một vùng kiếm quang.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái thần bí hơi mỉm cười.
Lúc này Diệp Huyên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất đã đứng dậy.
Ầm.
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ chợt lao ra từ trong cơ thể hắn, chân trời mặt đất chấn động giống như bị gió lốc càn quét.
Diệp Huyên tham lam hít sâu một hơi, đôi tay hắn từ từ nắm chặt, một thanh kiếm hư ảo chợt ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, kiếm ý xung thiên lao thẳng về phía chân trời.
Lúc này cô gái thần bí đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta đánh giá liếc nhìn Diệp Huyên: “Cảm giác ra sao?”
Diệp Huyên lại hít sâu thêm một hơi rồi nói: “Cảm giác rất tốt”.
Cô gái thần bí cười nói: “Ngươi vẫn cần một quá trình hấp thu toàn bộ, có điều quá trình này không vội vàng được, phải từ từ”.
Diệp Huyên gật đầu, hắn đang định nói tiếp, đúng lúc này không gian trước mặt hắn chợt rung lên. Chỉ lát sau Diệp Huyên nhíu chặt lông mày.
Cô gái thần bí hỏi: “Sao thế?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người hộ đạo và