Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nghĩ chắc cô bé để rơi con búp bê trước khi bước vào xe hơi.



- Xe hơi nào? - Tessa hỏi, mắt ánh lên vẻ lo sợ. - Có xe hơi nào đến đây à? - Giọng nàng run run rất kỳ lạ. Khi hỏi, nàng nắm cánh tay bác làm vườn.



- Dạ có. Tôi nghe tiếng bánh xe rít lên kin kít khi nó chạy đi. Nó đã tông vào một con ngựa. Hai cậu làm việc ở ngoài chuồng ngựa đuổi theo biểu tài xế dừng lại, nhưng xe vẫn chạy.



Advertisement



Mặt Tessa hoàn toàn biến sắc, người run cầm cập, hai đầu gối như muốn khuỵu xuống. Mark rồi. Chắc là Mark rồi. Phải. Ôi lạy Chúa, đúng anh ta rồi. Hắn đã bắt con của họ. Nàng nhắm mắt, đưa tay ôm mặt, lòng vô cùng hoảng hốt.



- Cô Tessa, cô nên vào nhà ngồi nghỉ một lát. - Wiggs nói. - Trông cô phờ phạc quá!



Khi Tessa mở mắt, thở mạnh, nàng bỗng nghe có tiếng vó ngựa xa xa vọng lại, nàng liền quay mặt nhìn.



Wiggs quay người lại, nói nho nhỏ:






- Chắc là Emsie và Desmond đi cưỡi ngựa trở về.



- Phải, chắc thế, - nàng đáp, giọng nghẹn ngào như có cái gì chặn trong họng. Nàng cố nín khóc, quay qua hỏi Wiggs: - Wiggs này, chiếc xe như thế nào? Bác có thấy người lái xe không? Có phải ông Longden lái xe không? Bác có nghĩ người lái là ông ấy không?



Wiggs lắc đầu.



- Tôi không thấy mặt người tài xế. Nhưng người lái là đàn ông. Chiếc xe màu đen. Tôi nghĩ đấy là chiếc Mercedes. - Ông ta gật đầu, mặt bỗng có vẻ nghiêm nghị. - Phải, đúng là xe Mercedes, thưa cô Tessa.



Ngay lúc ấy, cô em gái Emsie và cậu em trai Desmond, em cùng mẹ khác cha với Tessa, hiện ra nơi khúc đường cong, hai chị em đang cưỡi ngựa chạy chầm chậm về nhà. Emsie đưa tay vẫy và vui vẻ nói lớn:



- Chào Tessa! - Desmond cũng vẫy tay chào, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai tươi cười với nàng.



Tessa đưa tay ra dấu cho họ đến với nàng nhưng rồi bỗng nàng đổi ý, chạy đến phía họ, và Wiggs cũng chạy theo nàng.



Desmond ngồi trên con ngựa giống màu đen thật đẹp, nhìn xuống bà chị cả. Cậu thấy mặt mày Tessa trắng bệch như vải áo của nàng, liền hỏi nhanh:



- Tess, có chuyện gì nghiêm trọng à?



- Adele mất tích, - nàng vừa đáp vừa lắc đầu. - Nó biến đi đâu không biết. - Giọng nàng run run; bỗng nàng dừng lại đột ngột, quay nhìn Wiggs và nói tiếp. - Nhưng có lẽ nó đã bị ai đó bắt cóc tại đây.



Người làm vườn đã biết Tessa từ khi nàng còn bé tí, nên ông ta biết nàng muốn ông làm gì. Ông phải nói cho họ những điều mắt thấy tai nghe.



- Chuyện xảy ra như thế này, Desmond. Có chiếc xe hơi đến đây. Tôi không biết ai ngồi trên xe. Nhưng xe chạy như bị ma đuổi, tông một con ngựa con đi lạc trên đường. Hai người mã phu chạy theo, la lớn, nhưng tài xế không chịu dừng xe lại. Xe phóng nhanh ra cổng trước như tên bay. Tôi đi lên đường... thấy con búp bê vải của Adele nằm giữa đường. - Ông ta gật đầu rồi nói tiếp. - Tôi nghĩ chắc� Adele để rơi con búp bê khi lên xe. Tôi không biết có chắc như thế không. Nhưng có lẽ như thế.



- Nhưng bác có thấy Adele trong xe không? - Desmond hỏi, cau mày lại.



Wiggs lắc đầu.



- Nhưng vì con búp bê nằm trên đường, nên tôi nghĩ cô bé đi trên xe.



Tessa thở mạnh, nàng nói bằng giọng lo âu:



- Wiggs, nhờ bác tổ chức người đi tìm khắp các khu vườn xem sao, và hỏi Joe thử. Có thể ông ấy biết người nào ngồi trong xe. Có lẽ họ đến gặp ông ấy có việc gì đấy... việc có liên quan đến đất đai.



- Tôi sẽ cho người đi tìm, thưa cô Tessa. Nhưng việc hỏi Joe chắc tôi chịu thôi. Ông ấy đi East Witton rồi. Và tôi tin ổng chưa về, chắc chưa về đâu. Nhưng không có ai đến gặp Joe mà lái xe ẩu như thế, nhất là khi chúng ta đã dựng biển để báo tài xế lái xe hãy coi chừng chạy chậm vì có nhiều ngựa. Không, người nào ngồi trên chiếc xe ấy chắc không phải người ở quanh đây. Người địa phương không lái xe nhanh vì họ biết quanh vùng có nhiều ngựa.



- Tôi đồng ý với bác, - Desmond đáp. Cậu vội nhảy xuống ngựa, đi đến bên Tessa, quàng tay quanh vai nàng, để an ủi nàng. Cậu lo cho nàng vì chuyện xảy ra thật đáng sợ. Họ có thể làm gì được ngoài việc tìm khắp các nơi trong lãnh địa?



Emsie cũng làm theo em trai, cô nhảy xuống ngựa một cách thành thạo. Quay qua Wiggs, cô nói:



- Nhờ bác dẫn ngựa đến chuồng được không? Lát nữa chúng tôi sẽ đến đấy để tắm rửa cho chúng.



- Dĩ nhiên, tôi sẽ đến dẫn chúng vào chuồng, Emsie, - ông ta đáp, lấy dây cương trên tay cô gái, rồi đến lấy dây cương con ngựa của Desmond. - Sẽ có một cậu làm việc ở chuồng ngựa chăm sóc ngựa của cô cậu. Cả hai người cứ ở đây với cô Tessa.



Emsie cười với ông ta, nụ cười gượng gạo. Ông ta thấy mặt cô gái cũng trắng bệch như mặt cô chị. Trông cô em cũng lo sợ không kém. Ông vỗ vai cô gái mười bảy tuổi. - Đừng lo, cô à, nếu có Adele ở đây, chúng tôi sẽ tìm ra thôi.



- Tôi hy vọng nó đi lạc, - Emsie nói nhỏ, cắn môi. - Tôi mong sao nó lạc đâu đó trong vườn.



Wiggs dẫn ngựa đi, nghĩ có lẽ Mark Longden đã bắt đứa bé. Mọi người làm việc trong nhà đều biết chuyện vợ chồng Tessa sắp ly dị; họ rỉ tai nhau rất nhiều chuyện về Longden, không ai thích gã hết. Gã là bố của đứa bé. Dĩ nhiên, gã không làm hại cô bé. Nhưng Longden là kẻ đê tiện, ông nghe người ta nói như thế. Đồ nghiện rượu, lại còn nghiện ma túy và đánh vợ. Kẻ nào đánh phụ nữ là đồ hèn nhát, đồ vũ phu, đồ khốn nạn, - Wiggs nghĩ như thế. Cô Tessa bỏ gã là đúng.



Desmond cùng hai chị gái đi vào nhà. Khi họ đi nhanh vào thạch sảnh, cậu ta nắm cánh tay Tessa và nói:



- Em đi lấy cho chị ly rượu mạnh nhé? Trông chị như sắp xỉu đến nơi.



- Không, cám ơn, Des. Lấy cho chị tách trà và viên aspirin thôi. Chúng ta đi xuống bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK