Lực sát thương của Tiểu Hồn với linh hồn thật sự quá lớn!
Đặc biệt là khi thêm vào chiêu Nhất Kiếm Định Hồn của hắn, có thể nói, hắn tự tin rằng mình có thể giết chết một Tạo Hóa Cảnh trong nháy mắt!
Đương nhiên hắn cũng không xem thường bất kỳ ai!
Diệp Huyên càng luyện tập càng hưng phấn, vì hắn phát hiện phân chia và kết hợp linh hồn với thân thể có rất nhiều chỗ kỳ diệu.
Ví dụ như lúc hắn rút kiếm ra, linh hồn đột nhiên rời khỏi cơ thể, vốn dĩ là thân thể ra tay lại có thể đổi thành linh hồn ra tay, dưới tình huống này, có thể khiến cho đối thủ không kịp chuẩn bị.
Đương nhiên cũng có một vấn đề, đó là sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể, thân thể phải tránh bị người ta hủy diệt!
Vì thế, hắn nhất định phải nhanh hơn, phải đánh cho đối phương không có sức đánh trả!
Nhanh!
Đây là điều quan trọng nhất với hắn!
Cứ thế, từng ngày trôi qua.
Nửa tháng sau, ngày càng có nhiều cao thủ đi tới Táng Thiên trường thành, đều là từ tinh vực Vị Ương.
Ngoài ra còn có một người cũng tới.
Đó chính là Độc Cô Huyên!
Trong dãy núi, khi nhìn thấy Diệp Huyên, Độc Cô Huyên lập tức nở nụ cười.
Diệp Huyên đi tới trước mặt Độc Cô Huyên, cười khẽ: “Mẫu thân!”
Khúc mắc trong lòng hắn đã được tháo bỏ từ lâu rồi!
Trên đời này, hắn chỉ còn lại hai người thân. Một là muội muội, một là người phụ nữ trước mặt.
Hắn không muốn vì sự bốc đồng của mình mà làm tổn thương đến bất cứ một ai, đặc biệt là người thân của mình!
Độc Cô Huyên nhẹ nhàng vuốt va gò má của Diệp Huyên, nhẹ giọng hỏi: “Chịu khổ nhiều lắm phải không?”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao ạ”.
Độc Cô Huyên cười khẽ, sau đó nói: “Liên Nhi…”
Diệp Huyên đáp: “Liên Nhi đã không sao rồi, bây giờ đang tu dưỡng hồn phách trong kiếm của con!”
Độc Cô Huyên gật đầu: “Mẫu thân hiểu rồi, con tiếp tục tu luyện đi!”
Diệp Huyên gật đầu, bắt đầu tu luyện tiếp.
Độc Cô Huyên ngồi trên tảng đá ở một bên, nhìn Diệp Huyên đang tu luyện ở phía xa, trên mặt bà ấy tràn đầy ý cười, như nghĩ đến điều gì, nụ cười của bà ấy dần biến mất, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Dương, nhìn thấy không? Thằng bé rất xuất sắc…”
Nói xong, bà ấy lấy một miếng ngọc bội màu xanh lục ra, nhìn ngọc bội trong tay, ánh mắt bà ấy dần hơi dại ra.
Rất lâu sau đó, Độc Cô Huyên mới cất ngọc bội, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc chàng đang ở đâu…”
Độc Cô Huyên cũng không phát hiện, ngọc bội trong tay mình đột nhiên rung lên.
…
Ở một nơi nào đó trên tường thành của Táng Thiên trường thành có một cô gái đang đứng yên, gió núi thổi tới, váy dài của nàng ta nhẹ nhàng tung bay, bóng dáng thướt tha.
Bên cạnh cô gái còn có một người đàn ông trung niên.
Người đó chính là Bạch tiên sinh!
Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Người của Dị vực cũng tham gia vào rồi!”
Cô gái nhìn về phía chân trời xa xa: “Đến vì hắn sao?”
Bạch tiên sinh gật đầu.
Cô gái hỏi: “Hắn sao rồi?”
Bạch tiên sinh đáp: “Thiên phú không tệ, thực lực phát triển hơn lúc trước không ít”.
Cô gái gật đầu, sau đó nhìn về phía xa, nơi đó chính là Ma Kha tộc.
Bạch tiên sinh đột nhiên cất lời: “Họa sư?”
Cô gái nhẹ giọng nói: “Không có nàng ta, chúng ta cũng có thể làm được”.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Cho dù thế nào thì cũng đã đến lúc kết thúc rồi”.
Cô gái đột nhiên nhìn xuống dưới, cách đó không xa có một người đàn ông đang đi về phía Táng Thiên trường thành.
Bạch tiên sinh nói: “Người Dị vực! Có lẽ là đến tìm hắn!”
Cô gái gật đầu, nàng ta đột nhiên nhíu mày, Bạch tiên sinh nhìn người đàn ông bên dưới, sau đó, ông cũng nhẹ nhàng nhíu mày.
Người đàn ông bên dưới đi tới dưới tường thành, gã nhìn lên Táng Thiên trường thành, cười khẽ: “Diệp Huyên có ở đây không?”
Giọng nói không lớn, nhưng gần như tất cả mọi người của Táng Thiên trường thành đều nghe thấy, giống như có ma lực vậy.
Diệp Huyên cũng nghe thấy!
Trên tường thành, vẻ mặt cô gái không chút cảm xúc: “Người nọ tu luyện bí thuật thượng cổ”.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Người của Dị vực đến thật rồi”.
Trên tường thành nhanh chóng xuất hiện rất nhiều người.
Lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy xuống tường thành, người nọ chính là Chiến Quân, Chiến Quân quan sát người đàn ông, gã mặc trường bào rộng lớn màu trắng, trên trường bào có thêu một vài hoa văn không biết tên.
Người đàn ông nhìn Chiến Quân một cái, lắc đầu: “Ngươi không phải Diệp Huyên!”
Chiến Quân nhẹ giọng nói: “Các người vẫn chưa chịu thôi à? Cứ nhằm mãi vào một người là sao? Đến đây, để ta đánh với các người một trận!”
Nói xong, hắn ta lập tức muốn ra tay, mà đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ bên cạnh: “Để ta!”
Chiến Quân nhìn lại, Diệp Huyên chậm rãi đi tới từ cách đó không xa.
Chiến Quân gật đầu: “Cẩn thận một chút!”
Nói xong, hắn ta lùi sang một bên.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông, người đàn ông cười khẽ: “Nghe nói kiếm của ngươi rất nhanh!”
Diệp Huyên không nói nhảm một câu, giẫm nhẹ chân phải một cái.
Vụt!
Người hắn lập tức biến thành một đường đen biến mất, người đàn ông ở phía xa híp hai mắt lại, một giây sau, gã mở lòng bàn tay ra, một tấm bùa đột nhiên bay ra, sau đó, trước mặt gã xuất hiện một tấm chắn màu vàng.
Lúc này, kiếm cương của Diệp Huyên đã đến.
Ầm!
Tấm chắn màu vàng chấn động kịch liệt, Diệp Huyên liên tục lùi về sau!
Lúc này, người đàn ông làm ra một thủ ấn kỳ lạ, sau đó, gã đưa hai tay sang một bên: “Mở Thiên Môn!”
Dứt lời.