Nữ phu tử nhìn Lâm Tiếu Thư, cười nói: “Tiểu Thư, đều già cả rồi!”
Lâm Tiếu Thư nhẹ giọng nói: “Phu tử vẫn phong thái như cũ!”
Cô gái khẽ cười, nàng ta nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng, ánh mắt nàng ta nhìn về vị trí của Trương Văn Tú: “Văn Tú sắp đột phá rồi sao?”
Lâm Tiếu Thư gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô gái gật đầu: “Xem ra nàng ta có được kỳ ngộ gì rồi, nếu không với tâm cảnh nàng ta, hẳn là cần phải ổn định một thời gian nữa.”
Nói rồi nàng ta lại đưa mắt nhìn xung quanh: “Nhiều người cũng đã không còn rồi!”
Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Liễu giáo tôn đã ngã xuống, Trần giáo tôn và Trương giáo tôn, Tô giáo tôn, chúng ta đã liên hệ, có vẻ bọn họ có chuyện nên không thể quay về ngay!”
Nữ phu tử khẽ gật đầu, nàng ta ngẩng đầu nhìn Nguyên Thiên trên trời, lúc này Nguyên Thiên cũng đang nhìn nàng ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy nữ phu tử xuất hiện, mặc dù hắn ta đã dự liệu được chuyện này, nhưng khi thật sự nhìn thấy nữ phu tử trong truyền thuyết, hắn ta vẫn có chút kinh sợ!
Nữ phu tử nhìn Nguyên Thiên: “Phệ Linh tộc!”
Nguyên Thiên lạnh nhạt nói: “Đúng!”
Nữ phu tử lắc đầu: “Năm đó tiên sinh đã từng bỏ qua cho các ngươi, sống an ổn không tốt sao?”
Nguyên Thiên cười lạnh: “Là kiểu tham sống sợ chết sao?”
Nữ phu tử nói: “Năm đó tiên sinh không nên nhân từ!”
Nói rồi, bàn tay ngọc ngà nàng tay khẽ vung lên, Thước Trượng Xích kia đột nhiên chém vào Thiên Linh Hoả.
Ầm!
Thiên Linh Hoả lập tức bị chém bay đi, nhưng ngay lúc ấy, lốc xoáy màu trắng phía sau Nguyên Thiên bỗng chốc xoay tròn thật nhanh, hàng loạt linh khí từ bên trong tràn ra, cuối cùng đi vào trong Thiên Linh Hoả.
Ầm!
Ngọn lửa Thiên Linh Hoả bỗng chốc bừng lên ngọn lửa rực rỡ, ngọn lửa này lập tức từ trong không trung tràn xuống, lan xuống phía nữ phu tử bên dưới.
Nữ phu tử phía dưới vẻ mặt vô cảm, nàng ta mở lòng bàn tay, xích Trượng Thiên kia đột nhiên bay về trong tay nàng ta, sau đó, nàng ta phóng thẳng lên không trung, dưới tầm mắt của mọi người, tay nàng ta cầm Thước Trượng Xích khẽ vung lên.
Ầm!
Trong chớp mắt, ngọn lửa kia lập tức biến mất không dấu vết.
Thấy vậy, sắc mặt Nguyên Thiên lập tức trở nên vô cùng khó coi, mà lúc này, hơi thở nơi sân viện của Trương Văn Tú càng lúc càng mạnh.
Đã sắp đột phá!
Lúc này, ông lão bên cạnh Nguyên thiên run giọng nói: “Diệp Huyên kia đang điên cuồng cướp đoạt ở Phệ Linh tộc ta!”
“Cướp bóc?”
Nguyên Thiên nhìn xuống bên dưới, nữ phu tử ở phía dưới khẽ cười. Nàng ta đột nhiên vung tay phải sang bên phải, Trượng Thiên Xích trong tay lập tức bay ra, cách mấy trăm thước bên phải, A La Liên đang cùng một cao thủ thần bí đang vây đánh Diệp Liên đột nhiên quay đầu, hắn ta đánh mạnh hai tay chặn lại.
Ầm!
A La Liên lập tức bay đi.
Không còn A La Liên giữ chân, Diệp Liên đột nhiên biến mất tại chỗ, cao thủ thần bí trước mặt nàng không xa lập tức biến sắc, điên cuồng lùi mạnh về sau, thế nhưng tốc độ của hắn ta lại không nhanh bằng Diệp Liên, còn chưa kịp lùi đến mấy trượng thì đã bị Diệp Liên trực tiếp đâm xuyên qua mi tâm.
Ầm!
Cao thủ thần bí đó lập tức bị tiêu diệt cả thần hồn!
Còn A La Liên lại lùi về sau Nguyên Thiên, lúc này vẻ mặt hắn ta vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù đã hơn trăm triệu năm sau, nhưng người của thế giới này còn mạnh hơn nhiều so với hắn ta tưởng tượng.
Nguyên Thiên nhìn Diệp Liên và nữ phu tử, sau đó nói: “Đi!”
Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
Mà lúc này, Diệp Liên lại chợt biến mất.
Nguyên Thiên cũng không quay lại.
Ngay lúc Diệp Liên muốn xông đến phía sau Nguyên Thiên thì một ông lão gầy còm bỗng xuất hiện trước mặt nàng, ông lão gầy còm nhìn Diệp Liên, điểm một ngón tay.
Diệp Liên không lùi mà tiến, Tu La Thích đâm mạnh về phía trước.
Mà ông lão gầy còm cũng không hề tránh né, dùng ngón tay chặn lấy Tu La Thích của Diệp Liên!
Ầm!
Hai người vừa mới va chạm thì cả đất trời đều rung chuyển, Diệp Liên quay lại chỗ cũ!
Còn ông lão gầy còm thì không hề lui dù nửa bước!
Ông lão gầy còn liếc nhìn Diệp Liên: “So với Quốc chủ các thời đại Tu La tộc, ngươi còn mạnh hơn nhiều!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Diệp Liên đang định ra tay tiếp thì lúc này, nữ phu tử chợt nói: “Nữ đế!”
Diệp Liên nhìn nữ phu tử, nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Người này tên là Nguyên Chiến, là cao thủ Bán Bộ Luân Hồi Cảnh, hai người chúng ta liên thủ cũng không giữ chân được ông ta!”
Diệp Liên lạnh giọng nói: “Không giữ chân được sao?”
Nữ phu tử gật đầu: “Không giữ được!”
Nói rồi, nàng ngẩng đầu nhìn phía chân trời: “Bởi vì còn hai người, ban đầu Tiên Tri nhân từ, không truy cùng giết tận bọn họ, đã để lại tai họa đến bây giờ!”
Diệp Liên không quan tâm nữ phu tử, mà quay đầu nhìn Thẩm Tinh Hà phía xa: “Có báo cho ca ca ta không?”
Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Vừa nãy đã báo rồi, tiểu sư tổ đã đi rồi”.
Diệp Liên khẽ gật đầu, sau đó quay người muốn rời đi.
Lúc này, nữ phu tử chợt lên tiếng: “Nữ đế xin dừng bước!”
Diệp Liên nhìn nữ phu tử, nữ phu tử cười nói: “Nữ để có thể ở lại được không?”
Diệp Liên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta đi đón ca ca ta trước!”
Nói xong, nàng trực tiếp quay người biến mất nơi chân trời.
Nữ phu tử nhìn Thẩm Tinh Hà: “Nữ đế có ca ca?”
Thẩm Tinh Hà cười nhạt: “Là tiểu sư tổ Phù Văn Tông ta!”
Ánh mắt Nữ đế chợt kinh ngạc: “Tiểu sư tổ?”
Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Đúng vậy!”
Nói rồi ông ta nhìn xung quanh, sau đó nói: “Phu tử, Phệ Linh tộc bây giờ đã rút lui, chúng ta cũng cáo từ đây!”
Nữ phu tử khẽ gật đầu: “Lần này đa tạ Phù Văn Tông trượng nghĩa giúp đỡ, ân tình này, thư viện ta nhớ rõ trong lòng”.
Thẩm Tinh Hà cười nói: “Phu tử khách khí rồi! Hiện giờ Phù Văn Tông ta và thư viện là quan hệ liên minh, thư viện có khó khăn, Phù Văn Tông ta theo lý cũng nên giúp đỡ”.
Nữ phu tử khẽ cười, nàng ta mở lòng bàn tay, một quyển sách cổ chợt xuất hiện, nàng ta điểm ngón tay, quyển sách lập tức bay đến trước mặt Thẩm Tinh Hà: “Đây là đồ do Thầy đã để lại năm đó, hẳn sẽ có ích cho Phù Văn Tông ngươi!”
Thẩm Tinh Hà mở ra xem, sau đó vẻ mặt ông ta thoáng chốc thay đổi, một lúc sau, hắn nghiêm túc thi lễ với nữ phu tử: “Đa tạ phu tử!”
Nữ phu tử cười nói: “Ngày khác ta sẽ đến thăm hỏi Phù Văn Tông!”
Thẩm Tinh Hà nói: “Phù Văn Tông lúc nào cũng hoan nghênh phu tử! Phu tử, chúng ta còn có chuyện, phải rời đi trước! Cáo từ!”
Nói xong, ông ta dẫn theo cao thủ Phù Văn Tông quay người rời đi.
Sau khi cao thủ Phù Văn Tông rời đi, nữ phu tử quay đầu nhìn sang viện của Trương Văn Tú, khẽ nói: “Sắp đột phá rồi sao?”
Ầm!
Lúc này, sân viện chỗ của Trương Văn Tú lập tức bùng nổ, một luồng hơi thở mạnh mẽ tuôn trào…
Khi đám người Nguyên Thiên quay lại Phệ Linh tộc, Phệ Linh tộc đã tan hoang cả một vùng.
Vẻ mặt Nguyên Thiên vô cảm, hắn ta quay về trong đại điện của mình, bên trong đại điện, hai thi thể nằm đó chính là thi thể của Nguyên Linh và Nguyên Cảnh.
Hai người đều bị một kiếm chém chết!
Nguyên Thiên nói: “Là Diệp Huyên làm?”
Ông lão sau lưng hắn ta gật đầu: “Đúng!”
Nguyên Thiên nhẹ giọng nói: “Hắn càng ngày càng mạnh!”
Nguyên Thiên trầm giọng: “Phải cẩn thận với thanh kiếm của người này! Thanh kiếm đó chuyên dùng khắc chế linh hồn, hai người bọn họ bị chém chết, cũng do một phần là thanh kiếm kia!”
Nguyên Thiên nhìn ra sau lưng: “Nhị thúc, ngươi có thể giết chết người này không?”
Nhị thúc này chính là Nguyên Chiến!
Đã từng là siêu cấp cao thủ ở thời đại Tiên Tri kia!
Nguyên Chiến nói: “Nếu Nữ đế Tu La kia bảo vệ hắn thì ta không giết được!”
Nguyên Thiên hỏi: “Thêm Tam thúc thì sao?”
Nguyên Chiến hỏi: “Nguyên Thanh?”
Nguyên Thiên gật đầu: “Có thể không?”
Nguyên Chiến nói: “Ngươi cảm thấy uy lực của hắn rất lớn?”
Nguyên Thiên nhẹ giọng nói: “Mới đầu, ta không hề xem trọng hắn, nhưng bây giờ ta phát hiện người này lại càng yêu nghiệt hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.
Nếu tiếp tục để hắn lớn mạnh như vậy, thì không có lợi cho tộc ta”.