Thú Chiến Thiên vội vàng gật gù.
A Mục mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Huyên và bảo: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu, tiếp đó liền dẫn A Mục rời khỏi tháp Giới Ngục.
Trong tháp, Tiểu Linh Nhi nhìn thú Chiến Thiên, khẽ thở dài: “Ăn ít ít thôi!”
Thú Chiến Thiên: “…”
…
Ở bên ngoài, Diệp Huyên ngự kiếm bay đi, A Mục cũng đứng bên cạnh hắn.
Diệp Huyên dõi mắt nhìn ra xa: “A Mục này, lần trước ngeh cô bảo Bất Chu Thần Sơn chính là di tích cuối cùng của thời đại Thiên Đạo đúng không?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Thiên Đạo cũng không tránh khỏi Ngũ Duy Kiếp sao?”
A Mục khẽ đáp: “Ta không rõ nữa. Ta chỉ biết là Thần rất thần bí, cũng rất lợi hại nữa. Nếu không phải vì có ngươi thì chắc chắn ta sẽ không tới Bất Chu Thần Sơn”.
Diệp Huyên tỏ ra khó hiểu: “Tại sao?”
A Mục khẽ cười đáp: “Bởi vì nàng ta sẽ không hại ngươi. Ngươi tới đó rồi, biết đâu nàng ta sẽ nể mặt phần nào, còn nếu ta tự mình tới thì chắc chắn nàng ta sẽ gạt phắt thể diện của ta luôn”.
Diệp Huyên cảm thấy tò mò: “A Mục, rốt cuộc cô đến Bất Chu Thần Sơn làm gì thế? Tò mò quá đi mất!”
A Mục trừng mắt: “Đến lúc đó rồi biết!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Thôi vậy”.
A Mục ngoái đầu liếc nhìn, sau đó nói: “Sau lần này chắc chắn Thiên tộc cũng sẽ biết điều hơn!”
Diệp Huyên cười bảo: “Mong là thế!”
A Mục nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt như có điều muốn nói lại thôi.
Diệp Huyên khẽ bảo: “A Mục, cô muốn nói gì à?”
A Mục thoáng im lặng một lát mới cất lời: “Đến lúc này rồi, chắc hẳn ngươi cũng biết thân phận của mình có chút đặc biệt đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
A Mục nhìn Diệp Huyên: “Thoạt nhìn có vẻ ngươi rất an toàn nhưng thực chất lại nguy cơ trùng trùng bủa vây. Với thực lực hiện giờ, ngươi vẫn chưa thể ứng phó được những nguy cơ đó. Về phần cô gái váy trắng, mấy ngày nay ta cũng suy nghĩ kỹ càng rồi, nàng ta không tới Ngũ Duy ắt hẳn có thâm ý nào đó. Vả lại, người hay việc có thể ngăn cản bước chân của nàng ta chắc chắn cũng không phải những thứ bình thường. Người chống lưng cho ngươi càng ngày càng mạnh hơn, cũng đồng nghĩa với việc đối thủ sau này của ngươi chắc chắn sẽ vô cùng mạnh”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Đối thủ sau này?”
A Mục nhìn Diệp Huyên: “Các thời đại cùng hội tụ, Ngũ Duy Kiếp sắp tới, lẽ nào ngươi không hề phát hiện sắp có chuyện lớn xảy ra sao?”
Diệp Huyên trầm giọng: “Chính là Ngũ Duy Kiếp ư?”
A Mục lắc đầu: “Tuyệt đối không đơn giản chỉ có Ngũ Duy Kiếp…”
Dứt lời, nàng liền quay đầu dõi mắt nhìn tinh không xa xăm, ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng vô bờ.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “A Mục, cô phát hiện ra thứ gì sao?”
A Mục chỉ lắc đầu cười mà không đáp lời.
Diệp Huyên còn muốn nói gì nữa, song đúng lúc này, A Mục lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra xa: “Chúng ta tới nơi rồi!”
Diệp Huyên cũng dõi mắt nhìn ra xa, sâu trong tinh không kia, hắn mơ hồ thấy được một ngọn núi lớn sừng sững. Xung quanh ngọn núi đó còn có rất nhiều núi nhỏ hơn, hơn nữa, khu vực kia còn dày đặc mây đen, ánh sáng mù mờ mang đến cho người nhìn một cảm giác áp bức vô hình.
Ngoài những điều đó ra, Diệp Huyên còn nhận thấy phía trên Bất Chu Thần Sơn có một con rồng cực lớn đang say ngủ.
Diệp Huyên nhìn sang A Mục. A Mục khẽ nói: “Đây chính là Bất Chu Thần Sơn”.
…
Diệp Huyên nhìn về phía rồng khổng lồ đang chiếm cứ phía trên đỉnh Bất Chu Thần Sơn: “A Mục, đây là?”
A Mục nhẹ giọng nói: “Chân Long cuối cùng ở thời đại Thiên Đạo”.
Chân Long.
Giờ phút này hắn đang nghĩ tới huyết mạch Chân Long.
Thế giới có ba huyết mạch lớn, huyết mạch Phong Ma của hắn, huyết mạch người phàm còn một cái nữa chính là huyết mạch Chân Long.
Chân Long.
Diệp Huyên hỏi: “Chân Long và Thiên Long có gì khác nhau?”
A Mục cười nói: “Khác nhau rất lớn. Rồng có rất nhiều loại, trong đó Chân Long là bậc tối cao vì chúng nó có huyết mạch thuần khiết nhất. Tiếp theo đó là Ma Long, Ma Long cũng nằm trong Chân Long, có điều chúng nó đã hắc hóa. Tiếp nữa là đến Thiên Long. Dù Thiên Long về thực lực hay huyết mạch đều thuần khiết nhưng so với Chân Long thì kém xa rất nhiều”.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua Chân Long kia, sau đó nói: “Tại sao nó lại ở đây?”
A Mục hơi mỉm cười: “Vì làm sai, bị Thiên Đạo cầm tù ở đây trấn thủ núi Bất Chu”.
Nghe vậy, Diệp Huyên nheo mắt!
Phạm sai lầm!
A Mục nhẹ giọng nói: “So với tưởng tượng của ngươi, Thiên Đạo còn hiếu thắng hơn rất rất nhiều, dù sao cũng là Thiên Đạo của thế giới Ngũ Duy chúng ta”.
Diệp Huyên liếc nhìn Chân Long còn đang ngủ say kia rồi nói: “A Mục, mục đích của ngươi là gì?”
A Mục nói: “Đi theo ta!”
Nói xong nàng ta đi về phía con đường nhỏ gập ghềnh phía xa.
Diệp Huyên vội vàng đuổi theo.
Nơi này âm u vô
A Mục cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần chúng ta không đi chủ động trêu chọc nó, tạm thời chắc là nó sẽ không tỉnh, trừ phi Thiên Đạo làm nó tỉnh!”
Thiên Đạo!
Diệp Huyên nhìn mắt bốn phía: “Thiên Đạo biết chúng ta tới nơi này sao?”
A Mục chớp chớp mắt: “Có lẽ là biết!”
Có lẽ!
Diệp Huyên: “.....”
Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Chúng ta phải tăng tốc độ!”
Diệp Huyên nhìn về phía nơi xa: “Đi bộ à?”
A Mục gật đầu: “Đi bộ thôi, nếu như ngự kiếm sẽ dễ gây kinh động đến Chân Long kia. Với thực lực hiện tại của ngươi…”
Nói đến này, nàng ta đột nhiên không nói nữa.
Diệp Huyên hỏi: “Ta kém nó rất nhiều à?”
A Mục khẽ gật đầu: “Dù sao cũng là Chân Long, nếu phân chia dựa theo cấp bậc của tộc Thiên Long, có lẽ nó phải ở mức chín vân”.
Chín vân.
Trong lòng Diệp Huyên lập tức hiểu rõ.
Tốc độ của A Mục càng nhanh hơn, nàng ta nhìn về phía xa: “Sắp đến rồi”.
Diệp Huyên cũng không hỏi thêm gì nữa!
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, A Mục dẫn Diệp Huyên tới trước một cánh cửa đá.
Cửa đá dày nặng, bên trên còn có phù văn không biết tên là gì.
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, nàng ta hơi mỉm cười nói: “Đến rồi”.
Diệp Huyên nói: “A Mục, đây là?”
A Mục không nói gì, nàng ta đi đến trước cánh cửa đá kia, nhìn những phù văn trên cửa đá, đôi lông mày dần dần nhíu lại.
Diệp Huyên cũng hiểu biết về phù văn, hắn nhìn về phía cửa đá kia. Phù văn trên cửa đá rất kì lạ, hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
A Mục nói: “Chúng ta phải giải được những phù văn này”.
Diệp Huyên hỏi: “Không thể xông thẳng vào được à?”
A Mục lắc đầu: “Không thể.”
Nói xong nàng ta tới gần cửa đá, nhẹ nhàng vuốt lên những phù văn thần bí trên cánh cửa đá kia: “Thú vị đấy”.
Diệp Huyên nói: “Ngươi hiểu nó à?”
A Mục nhẹ giọng nói: “Phải nghiên cứu chút đã”. Nói xong nàng ta lấy ra một quyển sách cổ rồi lật mở xem.
Diệp Huyên cũng đi theo để giúp đỡ, mới đầu hắn xem không hiểu lắm nhưng mà vẫn may, A Mục sẽ giảng giải cho hắn.
Cứ như vậy khoảng một canh giờ sau, A Mục chợt đứng phắt dậy, đôi tay nàng ta nhanh chóng ấn lên cánh cửa đá. Chỉ chốc lát sau những phù văn trên cửa lập tức sáng rực lên.
Kích hoạt rồi!
A Mục quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, nhếch miệng cười: “Thành công rồi!”
Diệp Huyên gật đầu nhìn về phía cửa đá đang từ từ mở ra. Rất nhanh chóng, một luồng gió âm u từ bên trong phả ra ngoài. Diệp Huyên kéo A Mục ra sau lưng mình, một luồng kiếm ý xuất hiện từ không trung, chặn đứng luồng âm phong kia.
A Mục đột nhiên nói: “Chúng ta đi vào!”
Nói xong, nàng ta lôi kéo tay Diệp Huyên nhanh chóng đi vào bên trong.
Hai người đi theo con đường nhỏ vào bên trong. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đi tới phía trước một điện đá. Ở trước điện đá có một pho tượng người đàn ông đứng sừng sững. Người này thân mặc bộ áo đen đơn giản, trong tay trái cầm một cuộn cổ đồ, tay phải cầm một cái khiên tròn trắng đen giao thoa.
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: “Hành lễ đi!”
Nói xong nàng ta cung kính hành lễ với pho tượng người đàn ông kia.
Diệp Huyên do dự một chút, sau đó cũng hành lễ theo.
A Mục nhẹ giọng nói: “Chắc chắn ngươi rất tò mò hắn là ai!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”
A Mục nói: “Hắn tên là Hi, là một trong những người khai sáng văn minh Nhân tộc chúng ta, là người mở đầu khi vũ trụ Ngũ Duy ra đời. Lúc ấy chỉ có Thiên Đạo và một vài sinh linh nhưng sau đó đã có Nhân tộc. Khi đó loài người vẫn chưa có trí óc nhanh nhạy, hành vi chỉ như thú hoang. Mãi đến sau này ở khu vực này mới xuất hiện một vài cường giả nhân loại kiệt xuất, Hi là một trong số đó. Lúc ấy nhân loại nhỏ bé yếu ớt, là bọn họ đã dẫn loài người đi đối kháng trời đất, chống lại yêu thú cổ, hơn nữa còn khai sáng văn minh Nhân tộc…”
Vừa nói nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nghiêm khắc mà nói bọn họ chính là tổ tiên của loài người chúng ta, đáng được tất cả cường giả nhân loại tôn kính. Hơn nữa toàn nhân loại đều nên tưởng nhớ bọn họ”.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế.”
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía A Mục: “Mục đích ngươi đến đây chính là để gặp ông ta?”
A Mục đột nhiên kéo tay Diệp Huyên đi tới trước mặt Hi Hoàng, nàng ta nhìn pho tượng: “Hi Hoàng, người bên cạnh ta tâm địa tốt bụng, trọng tình trọng nghĩa, đủ để gánh vác được trọng trách tương lai của Nhân tộc. Nếu như Hi Hoàng có ý có thể giao bát quái đồ và khiên thái cực cho ông ta, ông ta ắt sẽ không khiến Hi Hoàng thất vọng, chấn hưng Nhân tộc”.
Diệp Huyên: “.....”
Pho tượng không có bất kỳ phản ứng gì.
A Mục do dự hạ, sau đó lại nói: “Hi Hoàng, ngươi thật sự không suy xét một chút sao?”