Lòng bàn tay Diệp Huyên mở ra, tháp Giới Ngục hiện trong tay hắn, Diệp huyên nhìn cô gái tóc trắng: “Nhìn thấy chưa? Ta ném đi chứ cũng không đưa cho ngươi!”
Nói xong, hắn ném tháp Giới Ngục xuống phía dưới.
Mọi người: “...”
Cô gái tóc trắng nhìn Diệp Huyên, sắc mặt u ám một cách đáng sợ!
Mà đúng lúc này tháp Giới Ngục đó đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng đen đánh vào người Diệp Huyên.
VietWriter.vn
Ầm!
Diệp Huyên lập tức bị đánh bay!
Tháp Giới Ngục vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục đánh về phía Diệp Huyên...
Xa xa, Diệp Huyên vội vàng nói: “Đại ca, ta nói đùa thôi mà! Huynh đừng như vậy...”
Ầm ầm ầm
Phía cuối chân trời, từng tiếng nổ vang lên không ngớt!
...
Tiểu Thất nhìn cô gái tóc trắng: “Đến lúc kết thúc rồi!”
Dứt lời, kiếm Thiên Tru trong tay nàng ta bỗng rung lên kịch liệt, ngay sau đó cơ thể cô gái tóc trắng cũng run sợ một hồi.
Kiếm Thiên Tru!
Năm đó thanh kiếm này dùng để chém trời!
Tiểu Thất đang định xuất kiếm thì phía tận cùng của tinh không chợt xuất hiện một luồng khí tức cực mạnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái tóc trắng hơi cong khóe miệng: “Hình như ngươi không thể giết được ta rồi!”
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn về tận cùng của tinh không, phía tận cùng của tinh không mênh mông đó, một bóng người đang xông đến chỗ này!
Sức mạnh của luồng khí tức đó khiến sắc mặt tất cả mọi người phía sau Tiểu Thất đều trở nên nghiêm trọng.
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn bóng người đó, nhẹ giọng nói: “Xem ra người sớm đã có chuẩn bị!”
Cô gái tóc trắng cười nói: “Ngươi nói xem?”
Tiểu Thất lắc đầu rồi nở nụ cười: “Ngươi cho rằng như thế này là có thể ngăn cản được ta sao? Ngây thơ quá rồi! Người ta muốn giết thì không ai có thể ngăn cản được!”
“Thật sao?”
Lúc này, luồng khí tức cực mạnh đó đã xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.