A Quỷ không hề sử dụng bất kỳ kiếm kỹ nào cả, chỉ so sức mạnh và tốc độ mà còn áp chế được hắn!
Đặc biệt là ý thức chiến đấu, lúc này hắn mới thực sự biết A Quỷ mạnh đến mức nào!
A Quỷ này chắc chắn đã trải qua vô số cuộc chiến sinh tử!
Ý thức chiến đấu của đối phương quá mức khủng bố!
Giờ phút này, Diệp Huyên mới nhận ra được vấn đề của bản thân.
Trên phương diện võ đạo và kiếm đạo, hắn vẫn còn non kém lắm!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, tiếp theo liền bắt đầu luyện kiếm… dựa theo từng cảnh tượng xuất hiện trong đầu.
Ở một nơi khác mà Diệp Huyên không nhìn thấy, Bạch tiên sinh đang quan sát hắn, mà sau lưng Bạch tiên sinh chính là A Quỷ.
A Quỷ nói: “Thứ hắn thiếu chính là khả năng trên phương diện chiến đấu, về phần kiếm đạo cũng như các phương diện khác, ta không có cách nào chỉ điểm được”.
Bạch tiên sinh khẽ nói: “Vậy là đủ rồi!”
Dứt lời, ông liền quay người rời đi.
A Quỷ theo sau.
Trên đường đi, Bạch tiên sinh hỏi: “Bạch Y đâu?”
A Quỷ đáp: “Đã báo rồi ạ,đang trên đường quay về!”
Bạch tiên sinh khẽ gật đầu: “Cả Cung chủ cũng sẽ tới!”
A Quỷ trầm giọng hỏi: “Đám người Ma Kha tộc có hành động gì sao ạ?”
Bạch tiên sinh bảo: “Bọn chúng đã không chờ nổi nữa rồi!”
A Quỷ cũng khẽ nói: “Vậy cũng tốt, tất cả cùng kết thúc thực sự thôi!”
Dứt lời, gã lại thoáng ngập ngừng, sau đó hỏi: “Người của dị vực vẫn đang ngấp nghé tên nhóc kia, chắc hẳn bọn chúng quyết định không bỏ qua rồi”.
Bạch tiên sinh thản nhiên cất tiếng: “Xung quanh vẫn có kẻ đang dòm ngó sao?”
A Quỷ gật đầu: “Vẫn còn vài tên ạ!”
Bạch tiên sinh nói: “Giết!”
A Quỷ khẽ gật đầu, im lặng lui xuống.
Bạch tiên sinh thoáng nhìn Diệp Huyên ở phía xa, sau đó cũng rời đi.
…
Sau khi mặt trời lên, Diệp Huyên lẳng lặng nằm trên mặt đất. Luyện tập cả một đêm, hắn bỗng nhận thấy mình thu hoạch được rất nhiều.
Đặc biệt là trên phương diện chiến đấu, quá trình đấu tay đôi với A Quỷ đã khiến hắn hiểu ra nhiều điều, nhất là về mặt chi tiết. Ngoài điều đó ra, hắn còn có thu hoạch, đó chính là phi kiếm! Khi luyện đấu tay đôi với A Quỷ, hắn đã ngộ ra nên phi lúc nào mới là tốt nhất.
Thời cơ xuất kiếm vô cùng quan trọng!
Tóm lại, sau lần đối chiến với gã đàn ông áo xanh và luyện tập tay đôi cùng A Quỷ, sự thấu hiểu của hắn đã được nâng lên!
Diệp Huyên đang muốn tiếp tục tu luyện, bỗng nhiên một giọng nói từ trong tháp Giới Ngục vang lên: “Huynh…”
Huynh!
Diệp Huyên lập tức sững người, giây tiếp theo, hắn lập tức tiến vào tháp Giới Ngục.
Bên trong tháp, Diệp Huyên nhìn thấy Diệp Liên, cô bé nhào vào ngực Diệp Huyên, ôm lấy hắn thật chặt.
Cảm nhận được dòng nước mắt trước ngực mình, Diệp Huyên mỉm cười, nhưng nhanh chóng biến thành vừa khóc vừa cười.
Diệp Liên!
Là người quan trọng nhất trên đời này của hắn.
Lúc này, giọng của Tiểu Hồn cũng vang lên: “Tiểu chủ, nàng ấy vẫn còn yếu lắm, nhất định phải tiến vào bản thể nội tu của ta nuôi dưỡng một thời gian, để tránh việc xảy ra về mặt linh hồn sau này!”
Diệp Huyên vội vàng nhìn về phía Tiểu Hồn: “Muội ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sao?”
Tiểu Hồn nói: “Đúng vậy, linh hồn của cô bé vẫn hơi suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Liên. Diệp Liên khẽ mỉm cười: “Huynh, nhìn thấy huynh rồi, thật tốt quá!”
Diệp Huyên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Diệp Liên: “Lần này, ta cam đoan với muội, tuyệt đối sẽ không để muội chịu tổn thương thêm nữa.”
Diệp Liên khẽ nói: “Huynh, muội muốn trở nên mạnh hơn, phải trở thành người rất mạnh!”
Dứt lời, cô bé nhìn về phía Diệp Huyên: “Huynh muội chúng ta cùng nhau mạnh hơn nhé, có được không?”
Diệp Huyên cười đáp: “Tất nhiên rồi!”
Sau khi trò chuyện với Diệp Liên một lát, hắn đành chia tay để Diệp Liên tiến vào trong kiếm Trấn Hồn, bởi vì hắn chợt nhận ra sắc mặt Diệp Liên bắt đầu trở nên trắng bệch, có vẻ không ổn rồi!
Mà sau khi Diệp Liên vào trong kiếm Trấn Hồn, Diệp Huyên bắt đầu tiếp tục tu luyện!
Muội muội!
Nhất định phải bảo vệ muội muội thật tốt!
Mà muốn bảo vệ được muội muội, chắc chắn phải có thực lực mạnh mẽ!
Phải mạnh hơn nữa!
Phải điên cuồng tu luyện!
…
Một luồng ánh kiếm cứ thế xuyên thẳng trong bầu trời sao mịt mờ.
Bên trong ánh kiếm đó là một thanh kiếm, mũi kiếm ấy cứ thế đâm thẳng vào trời sao vô tận, rồi di chuyển khắp nơi trên cả tinh vực rộng lớn!
Không biết qua bao lâu, thanh kiếm kia bỗng nhiên dừng lại rồi đột ngột chuyển hướng, giấy tiếp theo nó đã xuất hiện ở điểm cuối của trời sao. Thêm một lát nữa, nó đã ở trước một cái động đen, rồi lao thẳng vào trong cái động lớn kỳ quái đó. Đến khi xuất hiện lại thì nó lại ở một tinh vực khác rồi…
Giữa tinh hà, một kiếm tu mặc trường bào màu trắng dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức ngừng động tác lại.