Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Hi nhìn Diệp Huyên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ Thiên Ma tộc và người hộ đạo liên thủ vẫn không thể giết chết Diệp Huyên này!



Vô Hi không nghĩ nhiều nữa, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, từ từ nhắm mắt lại: “Xin mời lão tổ!”




Nói xong, ông ta bóp vỡ một lá bùa.



Ầm!



Không gian trên đầu Vô Hi lập tức nứt ra, chẳng mấy chốc, một hơi thở mạnh mẽ đánh xuống từ chân trời, sau đó, một ông lão tóc bạc mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra, vào khoảnh khắc lão ta xuất hiện, thiên địa xung quanh lập tức trở nên hư ảo.



Sắc mặt Diệp Huyên trở nên nặng nề, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo cười nói: “Vô Đạo Ma Đế, lão tổ đời thứ hai của Thiên Ma Tộc, rất mạnh!”




Vô Đạo Ma Đế kia nhìn thoáng qua Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương vẫn như trước đây nhỉ!”



Tiểu Đạo cười đáp: “Ta không nhúng ta vào chuyện của các ngươi, ta chỉ hóng chuyện thôi!”



Vô Đạo Ma Đế im lặng một lát rồi gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.



Trước đây khi lão ta còn trẻ, Tiểu Đạo này đã có thực lực sâu không lường được rồi, mà bây giờ vẫn chẳng khác gì trước đây.



Vô Đạo Ma Đế không suy nghĩ nữa, lão ta quay đầu nhìn Thiên Hoa Thánh Quân ở cách đó không xa: “Không ngờ chúng ta lại liên thủ với nhau”.



Thiên Hoa Thánh Quân lạnh nhạt đáp: “Không cần nói nhảm! Ông lên hay ta lên?”



Vô Đạo Ma Đế nhìn xuống Diệp Huyên bên dưới, nhẹ giọng nói: “Tên này không đơn giản, hai chúng ta không thể xem thường được! Chúng ta cùng nhau ra tay, đừng để cậu ta có bất cứ cơ hội nào!”



Thiên Hoa Thánh Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được!”



Dứt lời, tất cả cường giả ở phía chân trời cùng nhau xông lên.



Diệp Huyên ở bên dưới híp mắt lại, phải liều mạng rồi!



Lúc này, lão Cổ chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, lão ta nhìn đám cường giả kia, cười nhạt: “Ức hiếp Kiếm Tông ta thân cô thế cô đúng không?”



Dứt lời, lão mở lòng bàn tay ra, một lệnh bài nhỏ đột nhiên bay lên cao, sau đó, lệnh bài kia lập tức biến mất trong không gian.



Trong một tinh vực không biết tên, mấy tia kiếm quang đột nhiên cắt ngang không gian, bay xuyên qua vô tận tinh vực…



Tiểu Đạo ở cách đó không xa nhẹ giọng nói: “Thế lực đứng đầu Ngũ Duy… muốn xuất hiện bằng cách này sao?”







Tác giả có lời muốn nói: Tình hình hiện tại không ổn lắm, mọi người phải cẩn thận hơn, đừng chạy bừa khắp nơi, ở nhà đọc truyện nhiều hơn!



Lão Cổ gọi người rồi!
1644921911460.png

Vì Tuyết tỷ đã rời đi rồi!



Hắn biết nàng ta thật sự đi rồi.



Nếu không phải Tuyết tỷ, vậy thì chỉ có một khả năng là lão Cổ gọi người của Kiếm Tông!




Kiếm Tông!



Cuối cùng thế lực thần bí này cũng sắp lộ diện rồi sao?



Vào lúc mấy người Nhậm Bình Sinh đi tới chỗ cách Diệp Huyên mấy chục trượng, không gian trên hư không chợt nứt ra, ba tia kiếm quang loé lên như tia chớp, chẳng mấy chốc đã có ba kiếm tu xuất hiện trên đầu Diệp Huyên.



Ba người đàn ông!




Người đàn ông dẫn đầu mặc áo trắng, hông đeo bội kiếm, sau khi xuất hiện, hắn ta không nói câu nào mà rút kiếm chém một cái.



Thấy tư thế này, Diệp Huyên nheo mắt lại!



Thuật rút kiếm!



Không ngờ kiếm kỹ người đàn ông áo trắng này sử dụng lại là thuật rút kiếm, giống hệt kiếm kỹ của người đàn ông mặc áo xanh dạy hắn năm đó!



Vào khoảnh khắc kiếm của người đàn ông áo trắng ra khỏi vỏ.



Ong!



Một tiếng kiếm reo xuất hiện, xông thẳng tới chân trời.



Oanh!



Vô Đạo Ma Đế xông lên đầu tiên bị một kiếm này chém lùi xa nghìn trường, mà cùng lúc đó, Thiên Hoa Thánh Quân cũng bị một tia kiếm quang chém lui, chẳng những thế, vào khoảnh khắc hai người bị chém lui, một tia kiếm quang đột nhiên bay đến chân trời, trong nháy mắt, mấy chục cái đầu máu chảy đầm đìa rơi xuống, cả chân trời có máu tươi tuôn ra như suối!



Thấy cảnh này, Thiên Hoa Thánh Quân và Vô Đạo Ma Đế vừa mới dừng lại lập tức sững sờ.



Giết chết trong nháy mắt!



Chỉ trong một giây, hai tộc bọn họ đã có mấy chục cường giả hàng đầu bị giết chết, lần này, hai tộc có thể nói là bị tổn thương nguyên khí nặng nề!



Không chỉ có Thiên Hoa Thánh Quân và Vô Đạo Đại Đế, mà tất cả cường giả đang có mặt đều sững sờ!



Kể cả Diệp Huyên đứng bên dưới!



Thực lực của ba kiếm tu mới xuất hiện này còn mạnh hơn cả lão Cổ nữa!



Kiếm Tông có nhiều cường giả hàng đầu như thế sao?



Tiểu Đạo ở chân trời xa xa nhìn ba kiếm tu kia, không biết đang nghĩ gì.



Lúc này, lão Cổ đi tới trước mặt ba kiếm tu, lão hành lễ với ba người: “Lục sư huynh, Lý sư huynh, Trần sư huynh!”



Người đàn ông áo trắng đi đầu cười khẽ: “Vẫn khoẻ chứ, tiểu thư
1644921922011.png

Nói đến đây, lão quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên ở cách đó không xa.



Thấy thế, ba người kia cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, khi thấy hắn, cả ba đều sửng sốt.



Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, y nắm lấy tay phải của Diệp Huyên, Diệp Huyên còn chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay đã bắn ra một giọt máu tươi, giọt máu tươi kia bay lên không trung, đỏ tựa như lửa!




Một lát sau, ánh mắt ba người đàn ông áo trắng trở nên hơi kỳ lạ.



Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn về phía lão Cổ, lão Cổ gật đầu.



Thấy vậy, nét mặt khi nhìn về phía Diệp Huyên của ba người trở nên dịu dàng hơn nhiều.



Người đàn ông áo trắng cười hỏi: “Kiếm Đạo của cậu đã nhập Phàm rồi à?”




Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”



Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Được lắm”.



Nói xong, y xoay người nhìn về phía chân trời, Vô Đạo Ma Đế nhìn người đàn ông áo trắng, ánh mắt vô cùng nặng nề: “Các hạ là ai!”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết người nào động và Kiếm Tông ta đều phải chết!”



Dứt lời, y bay lên cao.



Thấy cảnh này, sắc mặt Vô Đạo Ma Đế thay đổi, lão ta hét to: “Thiên Ma Thần Thân!”



Dứt lời, một bức tượng Thiên Ma khổng lồ dài mấy nghìn trượng xuất hiện sau lưng lão ta, khi bức tượng Thiên Ma này xuất hiện, thiên địa chợt tối đi, đôi mắt của bức tượng như một đôi mắt máu, một luồng áp lực vô hình càn quét khắp đất trời, vào khoảnh khắc này, chúng sinh trong thiên địa đều có cảm giác như đến ngày tận thế.



Lúc này, bức tượng Thiên Ma kia đột nhiên đánh xuống.



Nắm đấm này che khuất bầu trời, nếu đánh xuống, mặt đất chắc chắn sẽ nứt ra.



Đối mặt với người đàn ông áo trắng, Vô Đạo Ma Đế không dám coi thường một chút nào!



Lúc này, một tia kiếm quang đột nhiên chém lên trên nắm đấm của bức tượng Thiên Ma.



Ầm!



Dưới ánh nhìn của tất cả cường giả, nắm đấm kia thoáng chốc nứt ra, sau đó, kiếm quang lao thẳng tới, xuyên thẳng qua trước ngực Vô Đạo Ma Đế.



Xoẹt!



A!



Một tiếng cắt và tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên trong không gian, sau đó, bức tượng Thiên Ma khổng lồ dần tan biến, cả Vô Đạo Ma Đế kia cũng đang dần tan biến!



Thấy cảnh này, sắc mặt đám người Thiên Hoa Thánh Quân trở nên khó coi!



Một kiếm!



Ngay cả một kiếm của người đàn ông áo trắng này mà Vô Đạo Ma Đế cũng không đỡ nổi!
1644921931948.png

Đầu của Vô Đạo Ma Đế lập tức bị chém đứt, máu tươi bắn tung toé.



Lúc này, Diệp Huyên vội vàng sử dụng kiếm Trấn Hồn, kiếm Trần Hồn lập tức nuốt chửng linh hồn của Vô Đạo Ma Đế kia, một linh hồn mạnh như thế thật sự rất có lợi cho kiếm Trấn Hồn!



Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn về phía Thiên Hoa Thánh Quân, Thiên Hoa Thánh Quân trầm giọng nói: “Các hạ, người hộ đạo ta phụng thiên thừa vận, có Thiên Đạo che chở, nếu các hạ…”




Người đàn ông áo trắng lắc đầu: “Chúng ta không sợ bất kỳ Thiên Đạo nào cả!”



Dứt lời, y bay lên cao.



Thiên Hoa Thánh Quân ở chân trời thay đổi sắc mặt, giẫm chân phải một cái: “Thiên Thánh Quyền!”



Dứt lời, người gã chợt treo ngược trên không trung, sau đó đánh một quyền xuống.



Ầm!




Một nắm đấm hư ảo to đến mấy nghìn trượng thoáng chốc xuất hiện ở chân trời, sau đó lại đánh xuống, uy lực của nắm đấm này còn mạnh hơn nắm đấm của bức tượng Thiên Ma của Vô Đạo Ma Đế khi nãy!



Chẳng mấy chốc, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nắm đấm kia đánh thẳng lên trên tia kiếm quang.



Ầm!



Kiếm quang run rẩy dữ dội, thoáng dừng lại, nhưng một khắc sau, nó lại tiếp tục bay lên cao, thẳng thừng chém vỡ nắm đấm kia, cùng lúc đó, kiếm quang cũng xuyên qua từ trước ngực Thiên Hoa Thánh Quân.



Xoẹt!



Máu tươi bắn tung toé!



Thấy cảnh này, mấy cường giả của thành Thiên Đạo bao gồm Nhậm Bình Sinh đều thoáng chốc tái mặt!



Thiên Hoa Thánh Quân nhìn người đàn ông áo trắng bên dưới, khoé miệng gã chậm rãi có máu tươi chảy ra: “Kiếm của các hạ quá mạnh!”



Dứt lời, thân thể gã dần mờ đi, mà lúc này, kiếm Trấn Hồn của Diệp Huyên cũng xuất hiện trên đầu gã.



Oanh!



Kiếm Trấn Hồn thoáng chốc đâm vào đầu Thiên Hoa Thánh Quân, trong nháy mắt, linh hồn của Thiên Hoa Thánh Quân lập tức bị kiếm Trấn Hồn hấp thu sạch sẽ, khí thế của kiếm Trấn Hồn thoáng chốc dâng cao!



Người đàn ông áo trắng nhìn kiếm Trấn Hồn, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Kiếm tốt!”



Kiếm Trấn Hồn rung nhẹ tựa như đang trả lời.



Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên hơi do dự: “Tiền bối là người của Kiếm Tông sao?”



Người đàn ông áo trắng gật đầu, cười nói: “Kiếm Tông, Lục Vân Tiên!”



Diệp Huyên thi lễ: “Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ!”



Lục Vân Tiên cười đáp: “Người nhà với nhau, khách sáo cái gì!”



Người nhà với nhau?



Diệp Huyên sửng sốt.



Lúc này, Lục Vân Tiên lại nói: “Chẳng lẽ không phải ư?”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó đáp: “Hình như ta chưa từng gia nhập Kiếm Tông mà!”



Lục Vân Tiên cười nói: “Nhưng cậu từng học kiếm kỹ của Kiếm Tông, đúng không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Vậy cũng phải!”



Lục Vân Tiên cười khẽ: “Đừng băn khoăn về vấn đề này nữa!”



Nói xong, y quay đầu
1644921955956.png

Vô Hi trầm giọng nói: “Nếu ta chết, có thể bỏ qua cho Thiên Ma tộc không?”



Diệp Huyên nhìn Vô Hi: “Không thể!”



Nghe vậy, nét mặt Vô Hi thoáng chốc trở nên dữ tợn, một hơi thở mạnh mẽ cuộn trào trong người ông ta, sau đó, cả người ông ta đột nhiên bốc cháy!




Tự bạo!



Ông ta biết nếu muốn giết chết Diệp Huyên và kiếm tu trước mắt, ông ta chỉ có một cơ hội, mà cơ hội đó chính là tự bạo!



Ông ta quyết đoán chọn tự bạo vì ông ta biết, nếu không chọn tự bạo thì ông ta vẫn sẽ chết, tự bạo có lẽ vẫn có thể kéo theo một kẻ chết cùng!



Nhưng ông ta đánh giá thấp thực lực của người đàn ông áo trắng trước mắt rồi!



Vào lúc Vô Hi chọn tự bạo, một thanh kiếm lập tức đâm vào giữa chân mày của ông ta, sau khi thanh kiếm đâm vào, lực lượng mạnh mẽ trong người Vô Hi lập tức bị kiếm ý trấn áp!




Vô Hi không ngừng gào thét, muốn phóng thích lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể, nhưng dù ông ta có làm thế nào thì lực lượng kia vẫn bị trấn áp, không thể nào lao ra khỏi người!



Lúc này, Vô Hi bắt đầu thấy tuyệt vọng!



Vô Hi nhìn về phía Diệp Huyên: “Mong cậu bỏ qua cho người của Thiên Ma tộc!”



Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta thua, ông sẽ bỏ qua cho ta, sẽ bỏ qua cho thư viện Vạn Duy sao?”



Vô Hi còn muốn nói thêm thì Diệp Huyên lại tiếp tục: “Ông lựa chọn làm kẻ thù của ta, nếu đã thế thì phải gánh chịu hậu quả!”



Dứt lời, hắn chém một kiếm xuống.



Phựt!



Đầu của Vô Hi rơi xuống.



Nhậm Bình Sinh ở phía chân trời chợt cất lời: “Rút lui!”



Rút lui!



Lão ta vừa nói xong, cường giả của tinh vực Thiên Đạo sau lưng lão ta đều bỏ chạy.



Diệp Huyên nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, Nhậm Bình Sinh chạy nhanh nhất, lão ta đi thẳng vào trong trận truyền tống không gian, mà lúc này, Diệp Huyên muốn ra tay, nhưng động tác của người đàn ông áo trắng bên cạnh hắn lại nhanh hơn.



Phập!



Thanh kiếm thoáng chốc đâm vào giữa chân mày Nhậm Bình Sinh!



Ầm!



Thần hồn của Nhậm Bình Sinh lập tức bị tiêu diệt!



Người đàn ông áo trắng chắp ngón tay chỉ nhẹ, một thanh kiếm di chuyển khắp chân trời, những cái đầu máu chảy đầm đìa không ngừng rơi xuống.



Thấy cảnh này, tất cả cường giả xung quanh đều hoảng sợ, thực lực của người đàn ông áo trắng này quá mạnh!



Chẳng mấy chốc, trong thiên địa có khoảng mười mấy nghìn cái đầu rơi xuống, máu tươi chảy xuống như suối.



Vô cùng đẫm máu!



Nhưng vẫn có không ít người chạy được, người đàn ông áo trắng cũng không đuổi theo, y xoay người nhìn về phía chân trời, thấy một cô gái đứng ở phía xa.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về nơi đó, thấy cô gái, Diệp Huyên hơi sửng sốt, cô gái này không phải ai khác mà chính là A La!



Thì ra nàng ta đến rồi!



Diệp Huyên thấy
1644921966117.png

Vào khoảnh khắc A La kề kiếm lên cổ họng, Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, hắn đang muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.



Vụt!



Tia kiếm quang của người đàn ông áo trắng lặng lẽ biến mất, cùng lúc đó, cổ họng của người đàn ông áo trắng chợt rách ra, máu tươi bắn tung toé.




Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, hắn nhìn về phía người đàn ông áo trắng, y liên tục lùi về sau, lùi khoảng nghìn trượng.



Sau khi người đàn ông áo trắng dừng lại, y nhẹ nhàng sờ lên cổ họng mình, sau đó nhìn về phía A La, còn A La thì đang nhìn Diệp Huyên: “Đi!”



Dứt lời, nàng ta xoay người biến mất.



Một trăm cao thủ mặc áo dài trắng đeo đao cũng rời đi theo.



Diệp Huyên quay đầu nhìn người đàn ông áo trắng, y cười nói: “Không sao, nàng nương tay rồi!”




Nghe vậy, Diệp Huyên cũng yên tâm, đồng thời còn thấy khiếp sợ.



Rất rõ ràng là A La mạnh hơn người đàn ông áo trắng.



Rốt cuộc A La mạnh đến mức nào?



Diệp Huyên không biết được.



Lúc này, người đàn ông áo trắng chợt cười nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta cũng nên đi rồi!”



Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng: “Sư huynh phải đi sao?”



Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Ba sư huynh đệ chúng ta còn có trách nhiệm quan trọng phải gánh, không thể ở lại đây quá lâu”.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Sư huynh, mọi người ở đâu?”



Người đàn ông áo trắng cười đáp: “Một nơi rất xa, sau này gặp lại!”



Dứt lời, y quay đầu nhìn về phía lão Cổ: “Cổ sư đệ, chăm sóc tiểu sư đệ đàng hoàng”.



Nói xong, ba người biến thành ba tia kiếm quang phóng lên cao, thoáng chốc biến mất ở cuối chân trời.



Đi rồi!



Diệp Huyên im lặng.



Kiếm Tông!



Hắn vốn cứ tưởng Kiếm Tông đã xuống dốc, nhưng bây giờ xem ra Kiếm Tông này chẳng những không sa sút mà còn rất mạnh nữa!



Tuỳ tiện gọi tới mấy người cũng có thể đánh chết Chủ Tế Cảnh…



Lúc này, Trương Văn Tú đi tới bên cạnh Diệp Huyên: “Bây giờ chúng ta nên làm sao?”



Diệp Huyên nhẹ giọng đáp: “Đuổi cùng giết tận!”



Trương Văn Tú muốn nói lại thôi.



Diệp Huyên nhìn Trương Văn Tú: “Văn Tú, chúng ta không thể nương tay”.



Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Đạo ở phía xa: “Tiểu Đạo cô nương, ta muốn mượn Truyền Tống Trận của cô”.



Hắn muốn đến tinh vực Thiên Đạo thì phải mượn Truyền Tống Trận của Tiểu Đạo, nếu không với thực lực của hắn, e rằng ít nhất mười năm nữa mới có thể đến được.


Tiểu Đạo im lặng.
Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, đừng nói cô muốn ngăn cản ta nhé?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không ngăn cản bọn họ đến tìm ngươi, đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản ngươi đi tìm bọn họ”.



Dứt lời, nàng nhẹ nhàng vung tay, một Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.




Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn làm gì?”



Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, cô nghĩ sao?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”.



Diệp Huyên im lặng.



Tiểu Đạo lại nói: “Có thời gian đến hiệu cầm đồ chơi!”




Nói xong, nàng cũng biến mất.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Trương Văn Tú: “Ở nơi này đợi ta về!”



Trương Văn Tú hỏi: “Ngươi sẽ quay lại sao?”



Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên!”



Dứt lời, hắn và lão Cổ đi vào trong Truyền Tống Trận, chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất.



Lúc này, phu tử xuất hiện bên cạnh Trương Văn Tú, nàng ta nhìn về hướng Diệp Huyên và lão Cổ biến mất, nhẹ giọng nói: “Hắn sẽ không chịu để yên”.



Trương Văn Tú gật đầu, trong mắt nàng ta lộ vẻ lo lắng.







Trong hiệu cầm đồ ở ngục tối Vô Biên.



Tiểu Đạo ngồi sau quầy, nàng đang lật xem một quyển sách cổ, đọc một hồi, nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tình hình ngày càng nghiêm trọng rồi”.



Dứt lời, nàng đóng sách cổ lại.



Lúc này, một cô gái xuất hiện trong hiệu cầm đồ.



Cô gái một chân!



Tiểu Đạo nhìn về phía cô gái một chân: “Sao cô lại đến đây?”



Cô gái một chân nói: “Kiếm Tông?”



Tiểu Đạo cười hỏi: “Cô muốn tìm hiểu về Kiếm Tông này à?”



Cô gái một chân im lặng.



Tiểu Đạo cười khẽ, sau đó đưa quyển sách cổ trong tay cho cô gái một chân, cô gái một chân xem một lát, sau đó nhíu chặt mày.



Tiểu Đạo lấy lại quyển sách cổ, sau đó hỏi: “Bất ngờ không?”



Cô gái một chân im lặng.



Tiểu Đạo đột nhiên hỏi: “Nói mới nhớ, cô ở đây lâu như vậy mà không chán sao?”



Cô gái một chân hờ hững đáp: “Không phải cô cũng thế sao?”



Tiểu Đạo cười nói: “Đúng là hơi chán thật!”



Cô gái một
1644921981334.png

Tiểu Đạo cười nói: “Cô đoán xem!”



Cô gái một chân nhìn Tiểu Đạo: “Vô vị!”



Nói xong, nàng ta xoay người biến mất.




Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo xoay người quay lại sau quầy, nàng nhìn sách cổ trên quầy, sắc mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì.



Sau đó, Tiểu Đạo đứng dậy rời đi.







Tinh vực Thiên Đạo.




Diệp Huyên và lão Cổ đi tới tinh vực Thiên Đạo, Diệp Huyên đứng trên không trung nhìn xuống dưới, vẻ mặt không chút cảm xúc.



Lúc này, Thiên Đạo Thành đã cảm nhận được sự uy hiếp, vô số cao thủ của Thiên Đạo Thành tập hợp.



Nhưng lúc này, Thiên Đạo Thành đã chẳng còn bao nhiêu cao thủ nữa.



Diệp Huyên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc bên dưới, chính là Thiên Hàm và Thiên Nhạn.



Lúc này, hai cô gái cũng đang nhìn Diệp Huyên.



Đương nhiên bọn họ biết chuyện của Diệp Huyên với Thiên Đạo Thành và Thiên Ma tộc, rất rõ ràng Diệp Huyên đến để báo thù. Hai cô gái cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành thế này.



Diệp Huyên ở chân trời thu hồi tầm mắt, nói: “Giết!”



Lão Cổ gật đầu, lão biến thành một tia kiếm quang lao xuống.



Thấy lão Cổ lao xuống, một ông lão bên dưới chợt thét to: “Ngăn cản kẻ thù!”



Dứt lời, vô số cao thủ của Thiên Đạo Thành bay lên cao.



Thiên Hàm và Thiên Nhạn cũng chuẩn bị ra tay, lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt hai cô gái, Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên: “Có thể bỏ qua cho Thiên Đạo Thành không?”



Lúc này, cao thủ của cả Thiên Đạo Thành đang bị tàn sát.



Trong cả Thiên Đạo Thành, không có ai là đối thủ của lão Cổ cả!



Đây là cao thủ Chủ Tế Cảnh siêu cấp, đừng nói những người này, nếu đấu tay đôi, dù là Thiên Hoa Thánh Quân còn sống cũng không thể đánh lại lão Cổ.



Mà hôm nay, trong Thiên Đạo Thành đã không còn cao thủ Chủ Tế Cảnh nữa, ngay cả Luân Hồi Cảnh cũng ít.



Nghe thấy lời của Thiên Hàm, Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể!”



Nghe vậy, Thiên Hàm lập tức sa sầm mặt.



Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Cô muốn cứu Thiên Đạo Thành?”



Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có ý gì?”



Diệp Huyên nhìn Thiên Hàm: “Cô trở thành Thành chủ của Thiên Đạo Thành này đi!”



Thiên Hàm nhíu mày: “Ý của ngươi là sao?”



Thiên Nhạn cất lời: “Hắn muốn khống chế tinh vực Thiên Đạo!”


Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Nhạn, Thiên Nhạn lạnh nhạt nói: “Nếu muốn hắn không huỷ diệt Thiên Đạo Thành thì chỉ có một khả năng, đó là Thiên Đạo Thành đổi chủ, đổi một chủ nhân nghe lời”.
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Đúng không?”



Diệp Huyên cười đáp: “Phải!”



Thật ra Thiên Nhạn mới là ứng cử viên tốt nhất, nhưng hắn vẫn không chọn Thiên Nhạn, vì lòng dạ của Thiên Nhạn quá khó dò.




Đương nhiên lý do thật sự là vì hắn có thiện cảm với Thiên Hàm này.



Lúc này, Thiên Hàm nói: “Chỉ cần ta đồng ý làm thành chủ của Thiên Đạo Thành thì ngươi sẽ không giết người nữa đúng không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”




Thiên Hàm lại nói: “Bọn họ sẽ không tin phục ta!”



Diệp Huyên cười: “Ai không phục, ta giết người đó!”



Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên một lát, sau đó nói: “Được! Ta sẽ làm Thành chủ của Thiên Đạo Thành này!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn quay đầu nhìn lão Cổ ở cách đó không xa: “Lão Cổ, được rồi!”



Lão Cổ ở phía xa dừng lại.



Vô số cao thủ của Thiên Đạo Thành nhìn lão Cổ, trong mắt tràn đầy kiêng dè.



Diệp Huyên nhìn những người đó, sau đó nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Thiên Hàm chính là Thành chủ của Thiên Đạo Thành, có ai không phục không?”



Xung quanh không có ai dám lên tiếng.



Diệp Huyên quay đầu nhìn Thiên Hàm: “Sau này nếu trong thành có người dám không phục cô thì cứ nói với ta, ta giết giúp cô”.



Nói xong, hắn xoay người rời đi.



Thiên Hàm im lặng.



Nàng ta biết, nàng ta không thể tách rời khỏi Diệp Huyên nữa.



Vì chắc chắn trong Thiên Đạo Thành này có rất nhiều người không phục nàng ta, nếu không có Diệp Huyên trấn áp, nàng ta sẽ không thể ngồi yên trên cái ghế Thành chủ này.



Nói đơn giản là nàng ta muốn cứu Thiên Đạo Thành thì nhất định phải làm Thành chủ, mà nếu làm Thành chủ, nàng ta chỉ có thể nghe lời của Diệp Huyên, vì không chịu sự khống chế của Diệp Huyên cũng không thể giữ vững chức Thành chủ.



Lúc này, Thiên Nhạn lên tiếng: “Đây đã là kết quả tốt nhất rồi!”



Thiên Hàm nhìn về phía Thiên Nhạn, Thiên Nhạn nhẹ giọng nói: “Nếu không nhờ lúc trước tỷ tỷ tạo thiện duyên với hắn, thì có lẽ hôm nay Thiên Đạo Thành đã bị diệt sạch rồi”.



Thiên Hàm im lặng.



Thiên Nhạn nhẹ giọng nói: “Đối một góc độ khác, thật ra đây chưa chắc đã là một chuyện xấu với nhà họ Thiên chúng ta! Thế lực phía sau Diệp Huyên này mạnh như thế, chúng ta có hắn làm chỗ dựa là một chuyện tốt với nhà họ Thiên!”



Thiên Hàm trầm giọng nói: “Khi nãy hắn nhìn muội một cái, thật ra hắn
1644921996039.png

Lúc này, Thiên Nhạn lại nói: “Hắn đang lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng hắn để nhà họ Thiên trở nên lớn mạnh hơn, đương nhiên nếu không ai trong nhà họ Thiên chúng ta mạnh hơn hắn, vị trí giữa chúng ta và hắn sẽ mãi mãi là hắn trên chúng ta dưới”.



Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát, sau đó tiếp tục: “Đương nhiên đây cũng không phải chuyện gì xấu!”



Thiên Hàm gật đầu: “Đúng thật không phải chuyện xấu!”




Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Thiên Ma tộc cũng sẽ phục tùng chứ?”



Thiên Nhạn không nói gì.



Diệp Huyên và lão Cổ nhanh chóng đi tới Thiên Ma Thành, lúc này, Thiên Ma Thành tập trung vô số cao thủ của Thiên Ma tộc, ngoài ra, trên bầu trời của Thiên Ma Thành còn có một trận pháp khổng lồ màu đen, trận pháp kia tựa như la bàn treo trên bầu trời Thiên Ma Thành, trên tường thành còn có vô số cao thủ Thiên Ma tộc, có thể nói là tất cả cao thủ của Thiên Ma tộc đều đã đến.



Mà người dẫn đầu chính là Lâm Ma kia.




Lúc này, Diệp Huyên và lão Cổ xuất hiện trước mặt Lâm Ma.



Diệp Huyên nhìn Lâm Ma, Lâm Ma cười nói: “Diệp Huyên, ngươi đến để báo thù đúng không!”



Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”



Lâm Ma cười nói: “Ta đã biết chuyện của Thiên Đạo Thành rồi”.



Diệp Huyên cũng cười: “Ngươi lựa chọn thế nào?”



Lâm Ma nhìn Diệp Huyên: “Ngươi phải thất vọng rồi! Thiên Ma tộc ta, dù có chết cũng sẽ không đầu hàng!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn quay đầu nhìn về phía lão Cổ: “Tàn sát cả thành, giết chết tất cả võ giả!”



Nghe thấy lời Diệp Huyên, lão Cổ lập tức lao xuống, kiếm quang bay khắp nơi.



Oanh!



Trong nháy mắt đã có mấy chục cái đầu rơi xuống.



Lúc này, trận pháp la bàn trên bầu trời của Thiên Ma Thành đột nhiên chuyển động, chẳng mấy chốc, một tia sáng khổng lồ bắn ra từ bên trong, đánh thẳng vào lão Cổ ở chân trời.



Lão Cổ mặt không cảm xúc, lão chắp ngón tay lại chỉ xuống dưới, một thanh kiếm bay ra từ trong hộp kiếm sau lưng lão, chém thẳng lên tia sáng kia.



Oanh!



Một tiếng nổ vang lên, tia sáng đen kia lập tức nứt ra, cùng lúc đó, lão Cổ lại chém xuống một kiếm nữa.



Xoẹt!



Một kiếm này xuyên qua không gian, chém lên trên la bàn, trong nháy mắt, cả trận pháp bắt đầu vỡ tan!



Thấy cảnh này, sắc mặt của vô số cường giả Thiên Ma tộc bên dưới lập tức trở nên khó coi.



Lúc này, Lâm Ma đứng đối diện Diệp Huyên đột nhiên nhảy lên, đánh một chưởng về phía Diệp Huyên, cùng lúc đó, Thiên Ma tộc còn có hai cường giả hàng đầu cùng nhau ra tay.



Rõ ràng là bọn họ muốn giải quyết
1644922005940.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK