"Anh à, sao anh biết hay thế?"
Lý Phong bật cười.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh bĩu môi.
"Tôi nói cho các anh biết, trên đời này chả có chuyện gì mà anh rể tôi không biết cả".
Lý Phong liếc nhìn hai anh em Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ.
Anh nói: "Hai cậu đã chạy tới đây báo tin cho tôi, chứng tỏ ít nhất chúng ta không phải kẻ địch".
"Nói đi, hai cậu muốn lấy được thứ gì từ chỗ tôi?"
Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ liếc mắt nhìn nhau.
Trịnh Tiểu Thụ chưa kịp nói gì, Trịnh Đại Lâm đã oang oang nói: "Cái tên Ngô Đức Khải đó cho anh em tôi năm trăm nghìn tệ".
"Nếu anh có lòng thì cho chúng tôi năm mươi nghìn tệ, thế nào?"
Nghe Trịnh Đại Lâm nói thế, Trịnh Tiểu Thụ cuống lên.
Cậu ta vội nắm lấy tay anh mình, lắc đầu lia lịa.
"Anh à, chúng ta đừng đòi tiền".
Trịnh Đại Lâm hất tay em trai ra, hờn dỗi nói.
"Lúc đến anh đã nghĩ kĩ rồi, anh cần năm mươi nghìn tệ".
"Anh, chúng ta đừng lấy tiền mà".
"Em không cần, anh không cần nhưng mẹ chúng ta cần".
"Từ lúc mẹ đến thủ đô, mắt của bà ấy vẫn luôn không tốt".
"Hai ngày nay anh không đi lái xe vì muốn dẫn mẹ đi khám bệnh".
"Bác sĩ nói tiền phẫu thuật cần ít nhất hai trăm nghìn tệ".
"Anh và các anh em giật gấu vá vai gom được một trăm năm mươi nghìn rồi, còn thiếu năm mươi nghìn nữa mới đủ".
Chương 565: Mẹ già bị vạ lây
Trịnh Đại Lâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Người anh em, cho dù tôi gọi hết các anh em qua bắt người phụ nữ của anh thì cũng đánh không lại anh".
"Nhưng về lý, chúng tôi mạo hiểm tính đến đây báo tin cho anh thì anh cũng nên trả công cho tôi".
Lý Phong gật đầu nói: "Anh nói đúng".
"Nhưng tôi có cách hay hơn để giải quyết tình hình trước mắt".
Trịnh Đại Lâm và Trịnh Tiểu Thụ nhìn nhau, Trịnh Đại Lâm nói: "Cách gì?"
Lý Phong bật cười.
"Một cách mà cả hai người đều không thể từ chối".
...
Ngay lúc này, bệnh viện phía Nam thủ đô.
Lúc Trương Gia Lương đang để bác sĩ khám tổng quát toàn thân, Ngô Đức Khải gọi thư kí đến.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Trịnh Đại Lâm có mẹ già sống ở thủ đô thì phải".
Thư kí gật đầu: "Đúng ạ, nửa năm trước mẹ hắn đến thủ đô rồi ạ".
"Mẹ hắn đến khám bệnh".
"Hình như mắt bà ta không tốt lắm".
Ngô Đức Khải cười khẩy: "Giờ cậu lập tức dẫn người đi bắt bà ta về đây cho tôi".
Thư kí sững người.
"Cậu chủ, chúng ta đâu có thù oán với Trịnh Đại Lâm, bắt mẹ hắn về làm gì ạ?"
Ánh mắt Ngô Đức Khải hiện lên sự xảo trá, thâm độc.
"Cái tên Trịnh Đại Lâm này tuy nóng tính nhưng được cái giỏi võ".
"Ban đầu tôi nghe nói bốn cao thủ của hội Giao Long đã từng âm thầm so tài với nhau".
"Chỉ là bọn chúng không công bố kết quả ra ngoài mà thôi".
"Nhưng cả bốn tên cao thủ này đều không phải đối thủ của Trịnh Đại Lâm".
"Nếu không phải do tính tình Trịnh Đại Lâm nóng nảy, không nghe lời".
"Chỉ sợ hắn đã làm nhị đương gia của hội Giao Long từ lâu rồi".
"Đối với tôi cái tên Trịnh Đại Lâm này còn hữu dụng".
"Nếu nhân cơ hội này bắt mẹ hắn tới đây".
"Một là có thể xử lí đám nhà quê kia trở nên nghe lời hơn".
"Hai là từ nay về sau, tôi lại có thêm một tên đàn em biết đánh nhau".
"Có hắn rồi, cậu đây thậm chí còn có thể thách thức cả Hắc Long đấy".
Ngô Đức Khải hứng chí bừng bừng, trên mặt tràn đầy tham vọng.
Hắn thấy thư kí còn ngập ngừng đứng yên, ánh mắt trợn lên, miệng quát tháo.
"Cậu còn đứng đây đợi gì nữa? Mau dẫn người đi bắt mẹ hắn về cho tôi".
"Không phải cậu nói mắt mẹ hắn không tốt à".
"Thế thì lấy cớ chữa mắt cho mẹ hắn, bắt bà ta về đây".
"Nếu mà tôi chữa khỏi mắt cho bà ta rồi”.
"Từ nay về sau, tôi bảo sao Trịnh Đại Lâm phải nghe vậy".
"Vâng ạ, để tôi bảo đám Vương Cường đi bắt người".
Thư kí cúi đầu xoay người rời đi.
Vương Cường là đội trưởng đám vệ sĩ của Ngô Đ