Hắn ta nhẹ nhàng phất tay, những luồng khí tức mạnh mẽ lập tức ùa ra từ Truyền Tống Trận sau lưng.
Thấy thế, Diệp Huyên không khỏi cau mày.
Lại có người mạnh hơn nữa sắp xuất hiện sao?
Không lâu sau, vô số người xuất hiện từ Truyền Tống Trận.
Họ đều là cường giả Hắc Ám giới, ngoài ra còn có đại quân Hắc Ám.
Sắc mặt Diệp Huyên đanh lại.
Chỉ trong chốc lát, bầu trời Đại Hoang Quốc đã bị các sinh linh hắc ám bao trùm.
Không ai ra tay, hiển nhiên đều đang đợi lệnh Thượng chủ.
Người này nói với Diệp Huyên: “Không thể không nói, ngươi tuy còn nhỏ tuổi nhưng quả thật là một tên yêu nghiệt!"
Diệp Huyên vào thời điểm này, cho dù không có những món báu vật thì chiến lực cũng đã vô cùng mạnh mẽ, nếu hắn có thể đột phá thêm một bước lên Chủ Tế Cảnh, khi ấy thực lực của hắn sẽ không thua kém gì A La.
Chưa kể đến hắn còn có thần trang và thân thể biến thái vô cùng!
Tiểu Đạo bỗng lên tiếng: “Thượng chủ, ta thành thật khuyên ông lần cuối, đừng nghĩ đến chuyện đi tìm nàng kia báo thù, bằng không Hắc Ám giới của ông sẽ trả một cái giá rất đắt!"
Thượng chủ khẽ cười: “Ta biết, nhưng vẫn là câu nói cũ: ả vây khốn chúng ta nhiều năm như vậy, thù này sao có thể không báo? Sư tôn và các huynh đệ của ta đều chết dưới tay ả!"
Tiểu Đạo: “Ông có biết vì sao ông còn sống không?"
Đôi mắt Thượng chủ nheo lại: “Cô có ý gì?"
Tiểu Đạo cười: “Ông cho rằng nàng ta không có thực lực giết ông và các Chính Thần kia ư? Vậy vì sao ông lại vẫn toàn mạng?"
Thượng chủ cũng cười theo: “Ý cô là nàng ta nhân từ sao?"
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không. Trực giác của ta nói rằng, nàng ta có ý đồ riêng khi giữ mạng ông lại”.
Thượng chủ hít sâu một hơi: “Cho dù thế nào đi nữa, lần này chúng ta cũng sẽ tính hết ân oán với nàng ta”.
Tiểu Đạo: “Ông không có khả năng này”.
Thượng chủ đưa tay chỉ lên trên: “Có người có”.
Tiểu Đạo im lặng.
Quả nhiên Thượng giới đã đồng ý điều kiện gì đó của Thượng chủ.
Có thể nói, đối thủ chân chính của Diệp Huyên không phải Thượng chủ này, mà là những người trên Thượng giới kia.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn lên, vừa định mở miệng thì Diệp Huyên đã lên tiếng: “Không đúng!"
Nàng ta nhìn hắn: “Sao vậy?"
Diệp Huyên nhìn Thượng chủ không chớp mắt: “Theo lý mà nói, ông phải khẩn trương hơn chúng ta mới đúng, nhưng ông vẫn còn bình tĩnh nói chuyện cùng chúng ta được...”
Nghe vậy, đôi mắt Tiểu Đạo khẽ nheo lại. Hai người nhìn nhau, Diệp Huyên bỗng gằn giọng: “Không. Mục tiêu của các người không phải A La! Mà là Vu tộc, là Diệp Liên!"
Thượng chủ nhẹ giọng nói: “Họ sắp đến”.
Diệp Huyên trừng ông ta: “Muội muội ta mà có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt toàn bộ Hắc Ám giới chôn cùng!"
Vừa dứt lời, hắn đã hóa thành một tia kiếm quang phóng lên.
Chân trời nháy mắt trở thành màu đỏ.
Tác giả có lời muốn nói: Không có chương dự trữ, tôi cũng hết sức để nói rồi...
Vừa thấy Diệp Huyên biến mất, Tiểu Đạo nói với Thượng chủ: “Ông sẽ phải hối hận”.
Rồi cũng mất dạng.
Thượng chủ cười rộ lên: “Cô vẫn nên ở lại thì hơn”.
Vừa dứt lời, hắn ta vươn tay về phía Tiểu Đạo rồi nắm lại, để một luồng sức mạnh khổng lồ bao phủ lấy nàng ta.
Tiểu Đạo dừng bước, xoay lại nhìn Thượng chủ. Hắn ta đang toan mở miệng thì đã thấy nàng ta biến mất.
Uỳnh!
Thượng chủ bất chợt thối lui hơn nghìn trượng, khi dừng lại thì không gian sau lưng bỗng nứt ra.
Đệ Cửu thấy vậy thì sáng cả mắt, vừa định ra tay thì nghe tiếng Tiểu Đạo vang lên trong đầu: “Đi giúp hắn đi!"
Nàng ta chần chừ một phen trước khi xoay người biến mất.
Ở nơi xa, Lâm Tiên cũng lựa chọn thoát ly khỏi chiến trận rồi mang theo A Mục biến mất khỏi chân trời.
Thượng chủ nói với Tiểu Đạo: “Mục tiêu của chúng ta không chỉ có muội muội và bạn bè hắn, mà còn có cả A La. Tiểu Đạo, cô không ngăn được chúng ta, tránh ra đi!"
Tiểu Đạo chậm rãi nện bước về trước, một nụ cười trào phúng dâng lên nơi khóe miệng: “Không ngăn được? Ông là cái thá gì?"
Trong tay nàng ta bỗng xuất hiện hai lưỡi liềm đỏ quạch như máu, sau đó thân hình nàng thoắt cái đã mất dạng.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng cắt xé liên tục vang lên trong không trung.
Thượng chủ biến sắc, vội nắm chặt tay phải. Một khắc sau, không gian trước mặt hắn ta hóa thành một vùng đen nhánh.
Đó là Vực!
Nhưng chỉ một khắc sau, hai tia huyết mang lóe lên phá vỡ Vực. Đồng tử Thượng chủ co lại, lập tức vung tay đấm ra.
Oành!
Xoẹt!
Tiếng nổ và tiếng cắt vang lên. Thượng chủ lui lại hơn nghìn trượng mới dừng lại, khi ấy trước ngực đã mang theo hai vết cắt sâu hoắm, có thể thấy nội tạng bên trong.
Sắc mặt hắn ta nhìn Tiểu Đạo đã tràn đầy nghiêm trọng.
Nơi xa, Tiểu Đạo chỉ lưỡi liềm máu trong tay về phía Thượng chủ: “Lên hết đi”.
...
Phần Mộ, Hư Vô Duy Độ.
Diệp Liên ngồi xổm trước cây gai trên ngôi mộ vô danh, hai mắt khép hờ.
Nàng đã lẳng lặng ngồi tại đây rất lâu.
Đúng lúc ấy, một lão già gầy nhom bỗng xuất hiện cách đó không xa. Lão ta khoác áo vải sờn rách, tóc chỉ có vài sợi lưa thưa, gần như hói cả đầu, gương mặt chảy xệ vì nếp nhăn, trông thật sự rất lớn tuổi.
Lão chậm rãi cất bước đi về phía Diệp Liên. Khi chỉ còn cách vài trượng, lão ta bỗng xoay người nhìn lại, thấy một ông lão lưng gù khác.
Người này là ông lão trông mộ.
Ông nhìn lão già kia kia: “Có chuyện gì?"
Lão già gầy nhom chỉ với Diệp Liên: “Ta đến dẫn con bé đi”.
"Không được”.
Thấy ông lão trông mộ lắc đầu, lão ta cười tà ác: “Ta cứ muốn mang đi thì sao?"
Câu trả lời là một cú đấm của ông lão trông mộ.
Đồng tử lão gầy nhom rụt lại, cũng đáp trả bằng cách ra quyền.
Uỳnh!
Chỉ trong chớp mắt, lão đã xuất hiện ở phạm vi ngoài trăm trượng, mà ông lão trông mộ một bước cũng không lùi.
Sau khi dừng lại rồi, lão già gầy nhom nhìn chằm chằm đối thủ với vẻ đề phòng.
Ông lão trông mộ chỉ nói: “Lão hủ không muốn dính vào những thị phi này, mau đi đi”.
Người kia lại nói: “Hôm nay, ta tuyệt đối phải mang con bé kia đi!"
Ông lão trông mộ chỉ nhìn đối phương rồi bất chợt biến mất.
Đồng tử lão già gầy nhom co rụt lại, vươn tay về trước rồi chập lại trước mặt: “Đại Băng Diệt!"
Vào giây phút ấy, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa ồ ạt tuôn trào khắp Phần Mộ. Không gian khắp mấy vạn trượng bỗng nhòe đi.
Nhưng hai tay lão ta còn chưa kịp khép lại, đã có một quả đấm lao tới.
Uỳnh!
Lão già gầy nhom bay véo ra ngoài hơn vạn trượng. Dừng lại rồi, không gian sau lưng lão ta sụp đổ, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.
Lão ngẩng đầu nhìn ông lão trông mộ với vẻ nghiêm trọng sâu sắc: “Ngươi là người phương nào?!"
Ông lão trông mộ lại không hé răng, chỉ đi đến nhìn Diệp Liên quỳ cạnh ngôi mộ, khẽ nói: “Đợi nàng tỉnh lại, ta sẽ được giải thoát”.
Đúng lúc ấy, không gian trên đầu ông bỗng nứt ra. Một người đàn ông với thân hình mờ ảo xuất hiện từ trong đó, nhìn xuống nói: “Người này, chúng ta sẽ mang đi”.
Ông lão trông mộ chỉ cười: “Các ngươi có biết người ở trong mộ là ai không?"
Đối phương: “Có liên quan gì đến việc chúng ta mang nó đi sao?"
Ông lão lắc đầu: “Thôi vậy, các ngươi quả thật khiến ta chướng mắt!"
Vừa dứt lời, ông đưa tay ra, một ngọn thương đen tuyền xuất hiện. Vào giây phút ông ta nắm lấy nó, sắc mặt hai người kia đồng loạt thay đổi.
Cảm giác đầu tiên của họ là: Nguy hiểm!
Ông lão trông mộ hỏi: “Hai người cùng lên?"
Theo những chữ này được thốt ra, bốn bề tĩnh lặng vô cùng.
Người đàn ông
Lão già gầy nhom thấy vậy, ánh mắt như xoáy sâu vào ông lão, sau đó lặng lẽ thối lui.
Bởi lão biết mình không phải đối thủ của người này.
Ông lão trông mộ không đuổi theo mà đi đến sau lưng Diệp Liên. Đúng lúc ấy, nàng đứng lên, một luồng sáng u tối cũng bất thình lình phóng ra từ trong mộ. Một khắc sau, Diệp Liên đã biến mất.
Thấy vậy, ông lão không khỏi ngây ngẩn.
Đó cũng là lúc một tia kiếm quang lóe lên từ chân trời. Một khắc sau, Diệp Huyên đáp xuống cách đó không xa, cả người tỏa ra một luồng sáng đỏ nhạt.
Thấy trước mộ trống trơn, hắn đờ người ra một lúc rồi mới quan sát dấu vết ẩu đả bốn phía. Hai tay hắn siết lại, nhìn ông lão, hỏi với giọng run run: Muội muội ta đâu?"
Ông lão do dự rồi nói: “Mất rồi”.
Uỳnh!
Lời này vừa ra, một luồng sát ý ngùn ngụt phóng ra từ người Diệp Huyên. Chỉ trong phút chốc, cả người hắn đã nhuộm màu đỏ, đôi mắt như chất chứa đại dương máu tanh, toàn thân toát ra sát ý ngút trời.
Ông lão trông mộ không khỏi sửng sốt, vừa định mở miệng thì hắn đã hóa thành kiếm quang ở chân trời.
Ông ta ngẩng ra hồi lâu, đoạn mờ mịt lầm bầm: “Ta có nói gì sao?"
Đúng lúc ấy, A Mục và lt cùng xuất hiện. A Mục hỏi: “Tiền bối có thấy Diệp Huyên ở đâu không?"
Ông lão chỉ về phía chân trời: “Người trẻ tuổi hóa thành huyết nhân rồi đi về hướng kia rồi”.
Hai chữ "huyết nhân" khiến A Mục cau mày: “Biến thành huyết nhân?"
Ông lão gật đầu: “Hơi thở của huyết mạch kia có phần quen thuộc...”
Nói đến đây, đồng tử ông bỗng rụt lại, giọng nói cũng run run: “Sao có thể... Không thể nào...”
A Mục hỏi: “Không thể gì vậy tiền bối?"
ông lão trông mộ trầm lặng hồi lâu mới nói: “Ta đã từng cảm nhận được khí tức huyết mạch của hắn từ một người khác. Chắc chắn hắn và người đó có quan hệ với nhau... Chẳng trách sao nhóc con thổ phỉ màu trắng kia lại chịu giúp hắn... Chẳng trách... Bởi vì cả hai thuộc cùng một phe!"
A Mục nghe mà như lọt vào sương mù, hỏi.
"Tiền bối, còn Diệp Liên đâu?"
Ông lão thu hồi suy nghĩ rồi chỉ vào Phần Mộ: “Cô bé đã vào rồi”.
A Mục nhìn theo, đoạn trầm giọng nói: “Tiền bối nói rõ hơn được không? Ta nghe mà không hiểu gì cả!"
Ông lão lắc đầu: “Cụ thể thế nào ta cũng không rõ, chỉ biết rằng đây hẳn không phải là việc xấu với cô bé”.
A Mục: “Người trong mộ là ai vậy tiền bối?"
Ông lão lại lắc đầu: “Ta không biết, chỉ biết phải luôn giữ mộ, chờ ngày nàng tỉnh dậy”.
A Mục khẽ cau mày: “Đã không biết là ai, vì sao tiền bối lại phải trông coi nơi này?"
Ông lão đáp sau một thoáng lặng im: “Đánh cược thua”.
"Cược gì?"
Ông lão thấp giọng thở dài: “Năm ấy, lão phu vừa đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất Cảnh, một ngọn thương có thể làm bá chủ thiên hạ, kiêu ngạo vô cùng”.
Ông thoáng dừng lại: “Lão phu gặp được một kiếm tu áo xanh, đi cùng là một cô gái áo bào trắng. Thấy nàng ta cũng dùng thương, lão phu bèn khiêu chiến. Nhưng nàng ta đáp chỉ đi ngang qua mà thôi, không đánh, thế là lão phu lập tức ra tay...”
A Mục hỏi: “Sau đó thì thế nào?"
Ông lão cười khổ: “Bị nàng ta đánh bại chỉ sau một thương”.
A Mục hạ giọng: “Sau đó tiền bối liền canh giữ nơi này?"
Ông lão lắc đầu: “Nàng ta cũng không làm khó ta, chỉ muốn tiếp tục lên đường, mà ta khi ấy lại suy nghĩ không thấu đáo, lần nữa vọt tới...”
A Mục: “...”
Ông lão nhẹ giọng nói: “Nàng ta không giết ta. Đúng lúc ấy, người áo xanh kia bỗng nói muốn đánh cược cùng ta. Hắn biết ta không phục, nên bằng lòng cho ta một cơ hội nữa. Chỉ cần cô bé bên cạnh hắn có thể đỡ được một thương của ta, ta sẽ phải thay hắn làm một việc”.
A Mục: “Và tiền bối đã ra tay với cô bé đó?"
Ông lão gật đầu: “Ta biết cô bé ấy không đơn giản, nhưng khi ấy đã bị đánh đến mụ mị cả đầu, vả lại ta cũng không cho rằng một đứa bé có thể đỡ được một chiêu của ta. Ta không hề khinh địch, dồn hết toàn lực vào thương, có thể nói và vượt xa bình thường, vậy mà...”
Ông ta cười khổ: “Cô bé ấy không tránh không né, cứ thế ăn trọn một thương vào ngực”.
A Mục cau mày: “Mà vẫn không sao?"
Ông lão nhìn nàng ta: “Có sao, nhưng là ta. Thương và tay đều gãy cả”.
A Mục: “...”
Ông lão thở dài: “Vào lúc ấy, ta mới ý thức được mình bị lừa rồi”.
A Mục: “...”
Bị lừa?
Thần sắc A Mục cũng có phần quái dị.
Đúng lúc ấy, Lâm Tiên lên tiếng: “Các hạ vừa nói toàn thân hắn trở thành màu đỏ?"
Ông lão trông mộ gật đầu: “Phải, hẳn là Huyết Mạch Chi Lực của hắn”.
Lâm Tiên khẽ cau mày: “Sao hắn lại biến thành như vậy?"
"Hắn chỉ hỏi ta muội muội hắn đâu, ta nói đi mất rồi, thế là hắn liền trở thành như thế”.
"Không ổn!"
A Mục biến sắc kịch liệt.
Hai người còn lại quay sang, nàng ta hạ giọng: “Hẳn là hắn đã hiểu sai ý tiền bối, mới cho rằng Diệp Liên đã gặp nạn!"
Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất ở chân trời với Lâm Tiên theo cùng, để lại ông lão trông mộ ngơ ngẩn chớp mắt.
"Câu nói của ta có nghĩa khác nữa à?"
...
Một nơi nào đó trong vũ trụ, có một vạt kiếm quang đỏ tươi lướt đi, biển nơi nó đi qua thành biển máu.
Đây chính là Huyết Mạch Chi Lực.
Thật ra bản thân Diệp Huyên cũng không điều khiển được nó.
Sức mạnh của Huyết Mạch Chi Lực có liên quan đến cơn giận trong lòng hắn.
Hắn càng phẫn nộ thì nó càng mạnh, càng trở nên khó kiểm soát.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyên đã đi đến Hắc Ám giới.
Vừa đặt chân vào,
Mà Diệp Huyên đã biến mất ở cuối chân trời.
Dọc đường đi, vô số cường giả sinh linh hắc ám không ngừng tấn công, Diệp Huyên cũng không ngừng giết chóc, để lại từng bãi thi thể ở nơi hắn từng đặt chân đến.
Dần dà, không còn kẻ nào dám gây sự với Diệp Huyên nữa.
Bởi không ai chịu nổi một kiếm của hắn.
Tất cả đều bị giết trong nháy mắt.
Vào thời khác này, Huyết Mạch Chi Lực đã khiến chiến lực của Diệp Huyên tăng lên rất nhiều lần, thêm cả kiếm Thiên Tru và Bất Tử Chi Thân thì quả là vô địch.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu là những siêu cường giả như Thượng chủ đã bị Tiểu Đạo giữ chân ở Đại Hoang Quốc.
Diệp Huyên điên cuồng chém giết dọc đường đi, chỉ trong chốc lát đã đến trước một ngọn tháp nhỏ màu đen. Bốn phía quanh hắn là là những sinh linh hắc ám, chúng đã không lùi lại nữa.
Bởi vì nơi phía sau chính là hang ổ của chúng, không thể lùi lại!
Càng lúc càng có nhiều sinh linh hắc ám vọt đến.
"A!"
Diệp Huyên bỗng gào lên, tay phải vung kiếm càn quét, một vạt kiếm quang đỏ tươi tuôn trào.
Xoẹt!
Chỉ trong nháy mắt, gần một trăm sinh linh hắc ám đã bị giết sạch.
Những tên còn lại ồ ạt xông lên, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm Diệp Huyên.
Nhưng chúng cũng nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng khi nhận ra thân xác hắn quá biến thái.
Chúng đã không phá được Bất Tử Chi Thân của hắn, mà hắn lại còn có khiên Thái Cực.
Vừa kiếm vừa khiên, rốt cuộc là kiếm tu hay chiến sĩ thế này?
Nhưng sinh linh hắc ám vẫn không lùi dù chỉ một bước, thay phiên nhau tràn về phía Diệp Huyên.
Theo quá trình chém giết điên cuồng, huyết mang trên người Diệp Huyên càng trở nên mạnh mẽ.
Ở một nơi nào đó, có một cô gái đang dõi nhìn xuống dưới.
Nàng ta chính là Thiên Đạo.
Nhìn một hồi, khóe miệng nàng ta nhếch lên, sau đó xoay người.
Cách đó không xa là một người đàn ông mờ ảo và một lão già gầy nhom.
Chính là hai người bị nàng ta chặn lại.
Gương mặt cả hai nhìn nàng ta mang vẻ kiêng kỵ sâu đậm.
Đây chính là Thiên Đạo của Ngũ Duy.
Người mờ ảo cất giọng trầm trầm: “Các hạ dịnh ngăn cản chúng ta?"
Thiên Đạo chớp mắt, mỉm cười: “Ta không ngăn, các ngươi cứ việc đi”.
Đối phương nhìn nàng ta không dứt mắt: “Rốt cuộc cô có ý gì?"
Thiên Đạo cười: “Những việc làm gần đây của các ngươi khiến ta chướng mắt. Bọn phản diện các ngươi không có chút đầu óc được à? Đã thảm bại một lần mà không biết khôn ra! Nhìn các ngươi kìa, vừa mất một Thượng Sứ đã phái Tôn Sứ ra, giờ Tôn Sứ cũng chết luôn! Sau Tôn Sứ chính là ngươi đấy, tự nhìn lại mình đi,