Một âm thanh phá không vang lên.
Một kiếm này của Diệp Huyên bị hụt rồi!
Quan Âm kia lúc này đã đứng ở phía ngoài hơn mười trượng!
Gương mặt ả ta vẫn cười nhạt, rất ung dung.
Diệp Huyên nhìn Quan Âm: “Để ta đoan xem, ngươi là tộc Âm Linh!”
Quan Âm khẽ cười: “Quả nhiên Diệp công tử thông tuệ, không sau, ta là người tộc Âm Linh”.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi đến giết ta?”
Quán Lâm nhìn Diệp Huyên: “Không, chỉ là muốn nhìn ngươi thử”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Nhìn ta?”
Quan Âm gật đầu: “Đúng vậy. Đương nhiên, còn có một chuyện nữa. Chính là, muốn xác nhận một chuyện!”
Diệp Huyên cười nói: “Chuyện gì?”
Quan Âm nhìn Diệp Huyên: “Muốn xác nhận huyết mạch của ngươi!”
Diệp Huyên nhìn Quan Âm chằm chằm: “Huyết mạch của ta liên quan đến các ngươi?”
Quan Âm khẽ cười: “Đương nhiên không liên quan, có món nợ của vài người, ngươi phải trả!”
Diệp Huyên cầm kiếm đi về phía Quan Âm: “Có thể nói rõ hơn không?”
Quan Âm nhìn Diệp Huyên: “Thù máu của mấy nghìn vạn tiền bối tộc Âm Linh ta, ngươi phải dùng máu để trả!”
Diệp Huyên dừng bước, hắn nhíu mày: “Có phải ngươi tìm nhầm người rồi không?”
Quan Âm không nói gì thêm, những âm linh bên cạnh ả ta dần dần trở nên hư ảo.
Diệp Huyên chém ra một kiếm.
Vù!
Một luồng kiếm quang phá không phóng tới, nhưng lại chém vào không trung.
Quan Âm và đám âm linh kia đều biến mất không dấu vết!
Diệp Huyên im lặng.
Thù máu?
Bản thân mình có thù máu với tộc Âm Linh?
Không đúng!
Đối phương nói món nợ của vài người phải do Diệp Huyên hắn trả.
Là có ý gì?
Diệp Huyên mù mờ cả đầu.
Ai nợ máy mà phải do mình trả?
Lúc này, đột nhiên lão Cổ lên tiếng: “Ta biết ý nàng ta là gì!”
Diệp Huyên nhìn lão Cổ, lão Cổ nhẹ giọng nói: “Suýt nữa ta đã quên chuyện này…”
Diệp Huyên không hiểu: “Mong lão Cổ giải thích cho”.
Lão Cổ nhìn Diệp Huyên: “Thù máu của mấy nghìn vạn tiền bối tộc Âm Linh mà nàng ta nói, là ý chỉ chuyện mà Tông chủ đã làm năm đó!”
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nói: “Vậy nàng ta nên tìm Tông chủ Kiếm Tông chứ!”
Lão Cổ lắc đầu: “Tông chủ không ở giới này!”