Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn Diệp Huyên rời đi, Huyền Ngoa xoay người rời đi, chỉ chốc lát, nàng ta đã đến trên một đỉnh núi, Dị Thú Kinh đang lặng im đứng ở trên đỉnh núi đó.



Huyền Ngoa nhìn Dị Thú Kinh: “Vì sao đột nhiên lại từ bỏ?”



Dị Thú Kinh từ từ nhắm hai mắt: “Sợ!”




Rất thẳng thắn!



Huyền Ngoa trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi đã phát hiện ra điều gì?”



Dị Thú Kinh nói: “Ngươi có biết người đàn ông áo trắng kia là ai không?”



Huyền Ngoa lắc đầu.




Dị Thú Kinh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Nếu là trước đây, ta sẽ nghi ngờ, nghi ngờ liệu thư phòng kia có đủ sức chống lại nạn Ngũ Duy không, nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy người đàn ông áo trắng, ta biết, thư phòng kia chắc chắn có thể chống lại nạn Ngũ Duy!”



Huyền Ngoa nhíu mày: “Vì sao?”



Dị Thú Kinh nhẹ giọng nói: “Bọn họ ra tay rồi!”



Bọn họ?



Huyền Ngoa chau mày, đang muốn nói, đúng lúc này, dường như nàng ta nghĩ đến cái gì, đồng tử chợt co rụt lại: “Bọn họ...”



Trên đỉnh núi, Dị Thú Kinh nhẹ giọng nói: “Ta thật muốn nhìn xem, cô gái váy trắng kia có thể đối phó được không!”



...



Một bên khác, Diệp Huyên cũng không trực tiếp rời đi, mà đi đến trước cung Tử Nhân, hắn không đi vào mà đứng ở bên ngoài cung Tử Nhân hành lễ thầy trò, sau đó xoay người rời đi.



Chỉ chốc lát, Diệp Huyên đến chỗ ở của ông lão thợ rèn, nhưng lúc này ông lão thợ rèn đã không còn ở đó!



Đi rồi?



Diệp Huyên nhìn lướt qua bốn phía, nhăn mày.



Một lát sau, Diệp Huyên hướng trước mặt cung kính hành lễ, sau đó xoay người rời đi.



Chốc lát sau, Diệp Huyên đến chỗ lối ra của vùng đất Vĩnh Sinh, hắn xoay người nhìn tấm bia đá sau lưng, lắc đầu.



Vốn cho rằng lần này có thể nhìn thấy kiếm Vĩnh Sinh trong truyền thuyết, đáng tiếc, không gặp được, nhưng cũng không tồi, lần này hắn thu hoạch được không ít, quan trọng nhất là bên cạnh có thêm một cô nhóc!



Tiểu Phạn!



Diệp Huyên nắm tay Tiểu Phạn rời khỏi vùng đất Vĩnh Sinh!



Mà Diệp Huyên và Tiểu Phạn vừa đi, Dị Thú Kinh đột nhiên xuất hiện trước tấm bia đá, Dị Thú Kinh nhìn lối ra kia, nhẹ giọng nói: “Thế giới bên ngoài rất phức tạp!”



....



Sau khi ra khỏi vùng đất Vĩnh Sinh, Diệp Huyên đã gặp được nữ phu tử cùng Trương Văn Tú và Tàn Nữ, nhưng những cao thủ của Vô Địch Tông và Phệ Linh tộc đã biến mất sạch sẽ.


Diệp Huyên nhìn lướt qua bốn phía: “Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông đâu?”
Nữ phu tử nói: “Ba canh giờ trước, bọn họ đột nhiên rời đi, có chút kỳ quặc”.



Rời đi!



Diệp Huyên nhíu mày, có hơi khó chịu, hắn còn muốn sau khi đi ra sẽ đánh một trận với Vô Địch Tông và Phệ Linh tộc!




Nhưng mà không sao, vẫn còn cơ hội!



Diệp Huyên nhìn về phía nữ phu tử: “Ta đến Phệ Linh tộc!”



Nói xong, hắn lập tức dắt theo Tiểu Phạn rời đi.



Mà lúc này, Trương Văn Tú xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi xác định?”



Diệp Huyên cười nói: “Xác định!”




Trương Văn Tú gật đầu: “Ta đi cùng ngươi!”



Diệp Huyên nói: “Không cần!”



Trương Văn Tú nhíu mày: “Thế nào, chê ta thực lực thấp?”



Đúng lúc này, Tiểu Phạn ở bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Trương Văn Tú, chuẩn bị xuất kiếm, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn vội vàng ngăn Tiểu Phạn: “Đừng, đừng xúc động! Đây là người một nhà!”



Tiểu Phạn nhìn thoáng qua Trương Văn Tú, thu hồi kiếm!



Mà sắc mặt Trương Văn Tú lại vô cùng nghiêm nghị, bởi vì trong chớp mắt vừa rồi, nàng ta đã cảm nhận thấy hơi thở chết chóc!



Diệp Huyên nhìn thấy Tiểu Phạn thu hồi kiếm, liền thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên thực lực của Trương Văn Tú rất mạnh, nhưng so với Tiểu Phạn, chắc chắn vẫn kém hơn một chút.



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Cô bé là ai?”



Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Phạn!”



Trương Văn Tú nói: “Dẫn từ trong kia ra?”



Diệp Huyên gật đầu.



Trương Văn Tú giơ ngón tay cái lên với Diệp Huyên: “Ngươi lợi hại!”



Nói xong, nàng ta nhìn Tiểu Phạn: “Ngươi rất mạnh!”



Tiểu Phạn nhìn Trương Văn Tú, không nói gì.



Diệp Huyên liếc nhìn Trương Văn Tú và nữ phu tử, sau đó nói: “Chúng ta đi đến Phệ Linh tộc! Mọi chuyện nên kết thúc rồi!”



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có nắm chắc không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Hiện tại rất chắc chắn!”



Trương Văn Tú nói: “Vậy đi thôi!”



Diệp Huyên gật đầu, sau đó cùng ba cô gái biến mất tại chỗ.



Phệ Linh tộc!



Chỉ chốc lát, Diệp Huyên dẫn theo ba cô gái đến nơi từng là Linh giới, nhưng mà, ở nơi Linh giới đã bị phá tan này không có một ai!



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày lại, hắn nhìn lướt qua bốn phía: “Tất cả đã đi rồi!”



Nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Bọn họ dường như biết ngươi sẽ tới!”



Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có biết
1643282694323.png

Nữ phu tử gật đầu: “Được!”



Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Không bằng trực tiếp mở thư phòng?”



Mở thư phòng!




Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó lắc đầu: “Không được”.



Sau khi chứng kiến sự đáng sợ của vùng đất Vĩnh Sinh, Diệp Huyên tất nhiên không dám khinh thường ngục tối Vô Biên và Hư Vô Duy Độ, hai nơi kia đều có chủ ý với thư phòng!



Còn cả người đàn ông áo trắng!



Nếu bây giờ mở ra, sợ là sẽ bị đánh hội đồng!



Dường như nghĩ đến điều gì, hai mắt Diệp Huyên sáng lên: “Ông đây có thể đi tìm cô gái váy trắng, mở thư phòng khi ở bên cạnh nàng ta, xem ai dám động đến ta?”




....







Tìm cô gái váy trắng!



Nếu mở thư phòng ở bên cạnh cô gái váy trắng, ai có thể làm gì được hắn?



Nghĩ vậy, Diệp Huyên định cùng Tiểu Phạn đi vũ trụ Tứ Duy.



Nhưng đúng lúc này, Tiểu Phạn ở bên cạnh hắn đột nhiên ngẩng đầu, thanh thiết kiếm rỉ sắt trong tay cô bé bỗng nhiên hóa thành một tia kiếm quang phóng lên cao.



Phía chân trời, trên những đám mây, thanh kiếm này xuyên tầng mây, mà lúc này, một người đàn ông áo trắng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và những người khác.



Người đàn ông áo trắng áp nhẹ tay phải, thanh thiết kiếm rỉ sắt kia lập tức dừng lại, ngay sau đó, thanh kiếm từ trên đám mây rơi thẳng xuống.



Trong lúc thanh kiếm rơi xuống, vùng trời đất này lập tức trở nên hư ảo.



Phía dưới, Tiểu Phạn bước lên trước một bước, cô bé giơ tay ra nắm lấy, kiếm vừa vặn rơi vào trong tay cô bé, nhưng trong chớp mắt cô bé lùi mạnh về sau mấy chục trượng.



Tiểu Phạn cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông áo trắng, cô bé đang muốn cầm kiếm gạt qua cổ mình, Diệp Huyên đột nhiên ngăn cô bé lại.



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi là ai!”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Nói ra, ngươi cũng chưa chắc biết được.”



Diệp Huyên mỉm cười: “Ngươi cũng muốn thư phòng kia?”



Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Có thể nói như vậy, nhưng ta biết, ngươi sẽ không cho ta!”



Diệp Huyên nói: “Nếu ngươi muốn, tự mình tới lấy!”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Diệp Huyên, ta biết ngươi không đơn giản, không chỉ được truyền thừa từ Tiên Tri, trong cơ thể còn có ba thanh Phàm Kiếm. Chúc Long và vị ở cung Tử Nhân cùng với lão thợ rèn kia đều dốc toàn lực giúp ngươi, à đúng rồi, còn có Thiên Mạch giả và người trong cơ thể ngươi, bọn họ đều không đơn giản! Đương nhiên, người không đơn giản nhất vẫn là cô gái váy trắng phía sau ngươi, hình như nàng ta đang thay ngươi chống lại một vài nhân quả chưa rõ”.



Cô gái váy trắng!



Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, hắn thật không ngờ, đối phương thậm chí biết cả về cô gái váy trắng!



Người đàn ông áo trắng lại nói: “Đáng tiếc là, cô gái váy trắng thay ngươi chống lại nhân quả kia, hình như nàng ta không thể lên vũ trụ Ngũ Duy!”



Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi khẳng định nàng ta không thể lên?”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Cũng không chắc chắn, nhưng đối với ta mà nói, nàng ta có thể lên hay không cũng đều giống nhau.”



Diệp Huyên nói thầm trong lòng: “Tiền bối, gã này hình như không sợ cô gái váy trắng!”



Tầng chín
1643282844186.png

Người đàn ông áo trắng nói: “Rất đơn giản, ngươi đưa thư phòng cho ta, đồng thời mở nó ra cho ta, đổi lại, từ giờ trở đi, ở vũ trụ Ngũ Duy này sẽ không có bất kỳ ai đến làm phiền ngươi, ta bảo đảm”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi lầm rồi. Thư phòng này không phải của ta, mà là của thư viện Vạn Duy! Người ngươi nên hỏi là phu tử!”



Trên không trung, người đàn ông áo trắng nhìn về phía nữ phu tử: “Ngươi hẳn là sẽ không đồng ý, đúng không?”




Nữ phu tử gật đầu: “Đồ tiên sinh để lại tuyệt đối không có thể rơi vào tay kẻ vô lại.”



Người đàn ông áo trắng nhẹ gật đầu: “Xem ra, không có cách nào nói chuyện nữa rồi.”



Nói xong, hắn ta cười cười, sau đó nói: “Diệp Huyên, ngươi dám rời khỏi vũ trụ Ngũ Duy, ta có thể cam đoan, cho dù Thiên Mạch giả và người ở trong cơ thể ngươi ra ngoài, ta cũng có thể giết sạch cả Phù Văn Tông và thư viện Vạn Duy trong vòng một canh giờ, ngươi muốn thử không?”



Diệp Huyên nheo mắt lại: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”



Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Phải!”




Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, kiếm Thiên Tru đột nhiên phóng lên cao.



Xuy!



Kiếm Thiên Tru lúc này không biết đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, kiếm quang bay lên trời, không gian nơi nó đi qua trực tiếp bị xé rách, hình thành một vết nứt không gian tối đen rất dài.



Trên không trung, người đàn ông áo trắng lắc đầu cười, hắn ta chỉ tay xuống dưới, chỉ một cái chỉ tay này, kiếm Thiên Tru dừng lại trong không trung.



Ầm!



Không gian trong phạm vi hàng vạn dặm xung quanh lập tức nứt ra thành hình mạng nhện.



Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên nói: “Đi!”



Nói xong, hắn ta chỉ nhẹ tay hướng xuống phía dưới.



Từ trên không trung kiếm Thiên Tru rơi xuống, chém thẳng về phía Diệp Huyên!



Mà lúc này, kiếm Thiên Tru thế mà không thể phản kháng lại lực lượng kia!



Phía dưới, Diệp Huyên nheo mắt, ánh mắt ngưng trọng.



Diệp Huyên đang định ra đón, lúc này, tầng chín nói: “Ngươi không đỡ nổi đâu!”



Vừa dứt lời, Tiểu Phạn bước lên phía trước, cô bé mở bàn tay ra, kiếm Thiên Tru trực tiếp rơi vào trong tay cô bé.



Ầm!



Không gian nơi Tiểu Phạn đứng lập tức sụp đổ!



Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người tại đây đều trở nên vô cùng ngưng trọng!



Thực lực của người đàn ông áo trắng cũng không khỏi quá mạnh rồi!



Trên đám mây, người đàn ông áo trắng nhìn Tiểu Phạn: “Không hổ là Thiên Mạch giả, cho dù chưa thức tỉnh, cũng đã mạnh như thế, lợi hại!”



Phía dưới, Tiểu Phạn nhìn người đàn ông áo trắng, kiếm Thiên Tru trong tay cô bé đột nhiên biến thành thanh thiết kiếm rỉ sắt kia, ngay sau đó, hai tay cô bé cầm kiếm chém mạnh về phía chân trời.



Xuy!



Nhát kiếm này làm cả phía chân trời nứt ra.



Trên đám mây, người đàn ông nhẹ nhàng chỉ hai ngón tay hướng xuống phía dưới, không gian trước mặt hắn ta rung lên kịch liệt, mà phần không gian ngay đầu ngón tay hắn không còn tiếp tục nứt ra nữa.



Bởi vì lực lượng của Tiểu Phạn đã bị hắn ta cản lại!
Tiểu Phạn đang định ra tay lần nữa, tay phải người đàn ông áo trắng đột nhiên duỗi ra, hắn ta búng nhẹ ngón tay cái và ngón trỏ, những tầng mây nơi chân trời phía xa bỗng dâng lên giống như thuỷ triều, ngay sau đó, người đàn ông áo trắng chỉ xuống dưới: “Đi!”



Lúc này, tầng mây kia biến hoá thành một cây trường thương phá không mà đi.



Khi cây trường thương này rơi xuống, cả khoảng trời đất đột nhiên trở nên hư ảo!




Căn nguyên đang biến mất!



Cây thương này đang làm tổn hại căn nguyên của nơi này!



Có thể nói, cây thương này có thể khiến không gian nơi này biến mất hoàn toàn!



Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người lại lần nữa trở nên ngưng trọng.



Quá mạnh!




Phía dưới, Tiểu Phạn từ từ nhắm mắt lại, ngay sau đó, cô bé bất chợt mở mắt, hai tay cầm kiếm cứa mạnh vào yết hầu của mình.



Xuy!



Sắc mặt Tiểu Phạn lập tức tái đi!



Mà phía chân trời, tựa như có tiếng xé rách gì đó vang lên, ngay sau đó, người đàn ông áo trắng biến mất!



Chết rồi?



Diệp Huyên sửng sốt.



Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Không phải chết rồi! Là chạy trốn rồi! Xem ra, tên kia cũng không nghĩ muốn đón đỡ một đòn này.”



Chạy rồi!



Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, làm như nghĩ đến cái gì, hắn vội vàng đi đến trước mặt Tiểu Phạn: “Không sao chứ?”



Tiểu Phạn lắc đầu, cô bé lấy ra một bình ngọc trắng, sau đó uống cạn.



Nước suối sinh mệnh!



Sau khi uống hết, cô bé không vứt đi, mà cất cái bình đi.



Diệp Huyên kéo tay Tiểu Phạn, nhẹ giọng nói: “Thật sự không sao chứ?”



Tiểu Phạn lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.



Hiển nhiên, chiêu này giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm!



Nhưng chiêu này thật sự rất mạnh!



Bất kể là ai, khi đối mặt với chiêu này, đều vô cùng kiêng dè, cho dù là tầng chín và cả người đàn ông áo trắng kia.



Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất nghĩ cách nạp năng lượng cho Đệ Cửu đi, nếu không, ta cảm giác ngươi có thể gặp nguy hiểm”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Sao lại nói như thế?”



Tầng chín nói: “Người vừa rồi rất không bình thường, hơn nữa, ta cảm nhận được một ít hơi thở ẩn hiện ở xung quanh, rất mạnh!”



Rất mạnh!



Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, rốt cuộc là thế lực gì


Đang nhằm vào mình?
Đi vũ trụ Tứ Duy không?



Diệp Huyên trầm lặng.



Hắn thật sự không dám đánh cược, nếu hắn đi vũ trụ Tứ Duy, Phù Văn Tông và thư viện Vạn Duy phải làm sao?




Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyên nói: “Hắn ta vì sao không trực tiếp giết ta?”



Tầng chín nói: “Có thể là vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, dù sao, bên cạnh ngươi có ta và cô bé này, nếu hắn ta có thể giết ngươi trước mặt hai bọn ta... Vậy thì hắn ta cũng không cần thiết phải che giấu như vậy”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ta cảm giác mọi chuyện càng ngày càng phức tạp”.



Tầng chín nói: “Rất bình thường, nếu không phải đã chứng kiến sức mạnh của cô gái váy trắng, ta cũng muốn cướp thư phòng của ngươi, nó rất hữu ích đối với chúng ta, dù sao, nhà Tiên Tri không phải một người bình thường. Nhưng cô gái váy trắng phía sau ngươi khiến ta xoá bỏ hoàn toàn ý nghĩ kia, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm!”




Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ xem ra tạm thời không thể đi đến vũ trụ Tứ Duy rồi ! Nhưng ta lại không liên lạc được với nàng ta!”



Tầng chín nói: “Ngươi liên lạc được với nàng ta cũng vô dụng, tiểu tử, ta nói câu thật lòng, nàng ta vô địch thế gian, nhưng hiện nay nàng ta bị kìm hãm bởi nhân quả của ngươi, có thể tưởng tượng, nhân quả trên người ngươi khủng bố như thế nào! Mà ngươi, tốt nhất đừng ỷ lại vào nàng ta, đơn giản mà nói, ngươi phải trở nên mạnh hơn, đuổi kịp nàng ta, sau này mới có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng nàng ta, bằng không, cái cảm giác bất lực của sau này sẽ làm ngươi vô cùng đau khổ”.



Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu!”



Bất lực!



Bây giờ hắn cũng đã có loại cảm giác này rồi!



Ngay vừa rồi, nhìn Tiểu Phạn giao đấu với người đàn ông áo trắng, mà bản thân hắn lại bất lực, cái loại cảm giác này, hắn không muốn có lần thứ hai!



Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Liên Thiển cô nương, ta muốn tìm đạo tắc!”



Liên Thiển nói: “Ta đi tìm cho ngươi!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô có thể mang các nàng trở về không?”



Liên Thiển nói: “Ta thử xem.”



Diệp Huyên gật đầu: “Vậy đa tạ!”



Liên Thiển rời khỏi tháp Giới Ngục, biến mất ở cuối chân trời.



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.



Người đàn ông áo trắng rốt cuộc là ai?



Đối phương là thế lực gì?



Bây giờ hắn không có lấy một chút manh mối!



Đúng lúc này, Diệp Huyên dường như nghĩ đến cái gì, hắn nhẹ giọng nói: “Ta thiếu chút nữa quên mất, Dị Thú Kinh kia rõ ràng biết về thân phận của người đàn ông áo trắng, xem ra, ta vẫn phải trở về một chuyến!”



Tầng chín nói: “Quả thật, có thể đi hỏi nàng ta!”



Diệp Huyên nói: “Tiền bối, người là
1643282865157.png

Diệp Huyên hỏi: “Người từ vũ trụ Tứ Duy xông lên?”



Tầng chín: “Ngươi đừng quan tâm lai lịch của ta, vẫn là lo chuyện của ngươi trước đi!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn về phía ba người nữ phu tử: “Các ngươi cẩn thận một chút, ta phải quay về vùng đất Vĩnh Sinh một chuyến!”




Nữ phu tử gật đầu: “Cẩn thận một chút!”



Diệp Huyên xoay người rời đi, ước chừng sau nửa canh giờ, hắn đã đến vùng đất Vĩnh Sinh, nhưng mà, lối vào vùng đất Vĩnh Sinh đã biến mất!



Biến mất rồi!



Sao lại thế này?




Lúc này, giọng nói của Huyền Ngoa vang lên trong đầu hắn: “Hàn Võ Kỷ, khi nạn Ngũ Duy tới, lúc ấy rất nhiều người đều đang chuẩn bị chống lại nạn Ngũ Duy, nhưng cũng có một vài người chuẩn bị đón nhận nạn Ngũ Duy...”



Đúng lúc này, giọng Huyền Ngoa bỗng im bặt.



...



Không có âm thanh nữa!



Diệp Huyên khẽ nhíu mày, hắn biết là đã bị người ta chặn lại rồi.



Nhất định là người đàn ông áo trắng kia!



Diệp Huyên nhìn lướt tứ phía, người đàn ông áo trắng này đúng thật là ở khắp nơi mà!



Một lúc sau, hắn xoay người rời đi.



Diệp Huyên biến mất chưa bao lâu thì trong sân xuất hiện một người đàn ông mặc áo trắng, người đàn ông mặc áo trắng chắp hai tay sau lưng, hai người bên cạnh hắn là Nguyên Thiên - tộc trưởng của Phệ Linh tộc và Trần Độc Cô - tông chủ Vô Địch Tông!



Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Sao bệ hạ không trực tiếp giết hắn?”



Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Nếu như có thể thể giết, ta ắt sẽ giết, nhưng, giết không được!”



Nguyên Thiên trầm giọng đáp: “Chúng ta cùng nhau liên thủ cũng không được?”



Người đàn ông áo trắng nói: “Nếu như không có Thiên Mạch giả kia và người đó ở trong cơ thể hắn thì đương nhiên có thể, nhưng, có hai người này, thì chúng ta không thể!”



Nguyên Thiên lắc đầu: “Bệ hạ, tên này quả thực là may mắn, vận khí của hắn quá nghịch thiên, cứ tiếp tục như vậy, trên đời này sẽ không có ai là đối thủ của hắn”.



Từ khi biết Diệp Huyên đến nay, thân là đối thủ của Diệp Huyên, hắn ta là người hiểu rõ nhất quá trình trưởng thành và biến hóa của tên kia.



Thực lực của người này quá nghịch thiên rồi!



Từ đầu đến giờ, tốc độ phát triển của hắn, chỉ có thể dùng hai từ “khủng bố” để hình dung!



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Hắn không phải là người bình thường!”



Nguyên Thiên nhìn về phía người đàn ông áo trắng: “Hắn là ai?”



Hắn ta cũng biết Diệp Huyên không phải là người bình thường, nếu là người bình thường, có thể nghịch thiên như vậy sao?



Người đàn ông áo trắng nói: “Hắn có chút giống với Vị Diện Chi Tử trong truyền thuyết”.



Nguyên Thiên hơi nhíu mày: “Vị Diện Chi Tử? Là ý gì?”



Người đàn ông áo trắng nói: “Cái gọi là Vị Diện Chi Tử, chính là người được trời chọn, được Thiên Đạo phù hộ, sinh ra đã có mệnh lớn, hắn rất giống, có điều, hắn lại không phải!”
Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Tại sao?”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Bởi vì ta biết Vị Diện Chi Tử thật sự là ai, không phải hắn ta, hơn nữa, những hành vi của người này, là đi ngược lại với Thiên Đạo, do đó, hắn ta chắc chắn không thể là Vị Diện Chi Tử”.



Nguyên Thiên do dự một lúc, sau đó nói: “Mặc kệ hắn có phải là Vị Diện Chi Tử hay không, ta đề nghị, chúng ta tốt nhất không được để cho hắn có thời gian phát triển”.




Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Mặc kệ là Thiên Mạch giả đó hay là người thần bí kia trong cơ thể hắn, đều không phải là điểm quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là cô gái của vũ trụ bốn chiều kia!”



Nguyên Thiên hỏi: “Cô gái váy trắng đó?”



Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Nữ nhân này cực kỳ không đơn giản, có thể là phá vỡ sự tồn tại của quy luật”.



Nguyên Thiên hỏi: “Cái gì là phá vỡ quy luật?”




Người đàn ông áo trắng liếc nhìn Nguyên Thiên một cái, không nói gì.



Sắc mặt Nguyên Thiên có chút khó coi, hiển nhiên thực lực của bản thân không đủ, so với người ta có khi còn không bằng một góc!



Lúc này, người đàn ông áo trắng nói: “Hắn hiện giờ có Thiên Mạch giả đi theo, chúng ta muốn giết hắn thì rất khó, chí ít, hiện giờ ta không muốn bại lộ quá nhiều”.



Nguyên Thiên hỏi: “Bệ hạ là đang kiêng sợ cô gái váy trắng đó?”



Người đàn ông áo trắng nói: “Đây chỉ là một, vùng đất Vĩnh Sinh và chiều không gian hư vô cùng với Ngục tối Vô Biên, cũng không thể không kiêng kị!”



Nguyên Thiên do dự một lúc, rồi hỏi: “Bệ hạ, vùng đất Vĩnh Sinh kia rốt cuộc có những gì?”



Người đàn ông áo trắng nói: “Dị thú của Phấn Trắng Kỷ, không phải là thứ mà thế giới này của các ngươi có thể địch lại được”.



Nói đoạn, hắn ta quay người nhìn một cái, cười nói: “Xem ra, Dị Thú Kinh đó đã phát hiện ra thân phận của ta”.



Nguyên Thiên liếc nhìn người đàn ông áo trắng một cái, kỳ thực trong lòng hắn ta cũng rất tò mò về thân phận của người đàn ông ở trước mặt, thực lực của người đàn ông này quá mạnh!



Chỉ dùng một chiêu liền đã trấn áp được đám người vô dụng của Phệ Linh tộc bọn họ!



Lúc này, Trần Độc Cô ở bên cạnh đột nhiên nói: “Vậy tiếp theo phải làm thế nào?”



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Đừng để hắn ta đi vũ trụ bốn chiều tìm cô gái đó, mà chúng ta hiện giờ, cũng không thích hợp để va chạm chính diện với cô gái đó, vậy nên, phải mượn đao giết người!”



Nói đoạn, hắn khẽ mỉm cười: “Hắn đang ở trong vùng đất Vĩnh Sinh, vận khí nghịch thiên như vậy, ta rất muốn xem thử, ở hai cấm địa kia có phải hắn cũng như vậy không!”



Trần Độc Cô khẽ nói: “Người muốn mượn dao giết người!”



Người đàn ông áo trắng chỉ cười mà không nói gì.



Diệp Huyên trở về Phù Văn Tông, hắn quay về trong tháp Giới Ngục, lúc này, Diệp Liên đã gần như bình phục.



Nhìn Diệp Huyên, Diệp Liên nói: “Muội muốn bứt phá Luân Hồi Cảnh!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có nắm chắc không?”



Diệp Liên đáp: “Để thử!”



Diệp Huyên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Diệp Liên nói: “Để muội thử!”



Diệp Huyên nhìn Diệp Liên một lát, rồi gật đầu, sau đó nói: “Tiền bối, có thể giúp ta một chút không?”



Hắn nhớ rõ, tầng chín này chính là Luân Hồi Cảnh!
Sau một lúc, tầng chín đáp: “Có thể!”



Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyên mừng rỡ: “Vậy thì làm phiền tiền bối rồi!”



Tầng chín nói: “Ta chỉ có thể cho cô ấy một chút cảm ngộ của ta từng có, còn về việc có thành công hay không thì phải xem bản thân cô ấy!”




Diệp Huyên gật đầu: “Được!”



Nói đoạn, hắn nhìn về phía Diệp Liên: “Cố lên!”



Diệp Liên khẽ mỉm cười: “Ca, huynh cũng vậy!”



Diệp Huyên cười haha một tiếng: “Đương nhiên, sau này huynh muội chúng ta kề vai chiến đấu!”



Kề vai chiến đấu!



Lý do Diệp Liên muốn đột phá,chính là vì nàng không muốn rớt lại phía sau Diệp Huyên, cô không muốn trở thành cô gái nhỏ lúc nào cũng cần Diệp Huyên bảo vệ!




Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Liên bắt đầu bế quan.



Sau khi Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục, hắn tìm đến Thẩm Tinh Hà, sau đó đưa tấm bùa phong ấn mà hắn ta lấy được ở vùng đất Vĩnh Sinh cho Thẩm Tinh Hà. Tấm bùa phong ấn này chính là thứ mà Tiên Tri đã dùng để phong ấn Dị Thú Kinh, cấp bậc cực kì cao, còn cao hơn cả bùa Thiên Địa!



Có điều, hắn không hiểu rõ!







Đối với Phù Văn đạo, hắn vẫn chưa tinh thông được như đám người Thẩm Tinh Hà.



Diệp Huyên đến ngọn núi phía sau Phù Văn Tông, nơi này rất yên tĩnh, vì vậy hắn đã dẫn theo Tiểu Phạn bước chậm rãi giữa nơi sơn dã.



Bởi vì Tiểu Phạn không thích chỗ đông người, vì thế, sau khi cô bé đến Phù Văn Tông, thì đã chọn nơi phía sau núi và có chú chó làm bạn đồng hành.



Có điều, Diệp Huyên có thể nhìn được ra, cô bé vẫn khá tò mò về loài người và sự vật xung quanh, bởi vì thỉnh thoảng cô bé lại tiến vào Phù Văn Tông để thăm thú khắp nơi, tất nhiên, nơi được cô bé ghé thăm nhiều nhất vẫn là nhà bếp của Phù Văn Tông!



Diệp Huyên kéo tay Tiểu Phạn chậm rãi bước đi, khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề.



Trang bị của hắn hiện giờ, có thể nói là lớn mạnh chưa từng có!



Thiên Tru Kiếm và các thanh kiếm khác đều đã được cường hóa, ngoài ra còn có Tử Vong Kinh và Tử Vong Chi Kiếm, còn có giáp Chúc Long, thân xác hiện tại của hắn mạnh đến nỗi cho dù là cường giả có cấp bậc như Diệp Liên cũng không thể khiến hắn có chút thương tổn nào.



Có thể nói, dựa vào những thần trang này, cả vũ trụ Ngũ Duy này đối với hắn mà nói, ít có địch thủ.



Song, đây không phải là những thứ mà hắn thực sự muốn.



Bởi vì dù gì chúng cũng là vật ngoài thân!



Vật ngoài thân có thể dùng, chứ không thể ỷ lại, hắn lúc nào cũng đều nhắc nhở bản thân như vậy.



Kiếm đạo!



Diệp Huyên hắn là một vị kiếm tu, kiếm đạo lớn mạnh mới là lớn mạnh thực sự.



Mà hắn hiện giờ, nếu muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể đạt đến Phàm Kiếm trong truyền thuyết!



Trở thành dạng như cô gái váy trắng bọn họ!



Phải làm thế nào mới có thể trở thành Phàm Kiếm chứ?



Không phải là Diệp Huyên chưa từng tìm hiểu qua, mà là hắn không có chút manh mối nào!



Thứ này, chỉ có thể dựa vào bản thân ngộ ra!



Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên dừng bước, cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó giơ tay phải khẽ sờ lên bụng mình.



Hiển nhiên, là đói rồi!



Diệp Huyên cười ha ha một tiếng: “Được, giờ đi nấu cơm liền!”



Thư viện
1643282897231.png

Trương Văn Tú nói: “Chúng ta có tòa đại trận kia!”



Nữ phu tử lắc đầu cười: “Một tòa đại trận, có thể khiến bọn chúng kinh sợ sao?”



Trương Văn Tú trầm mặc.




Nữ phu tử khẽ nói: “Lúc tiên sinh còn, thường nói, thiên đạo vô thường, đại đạo vô tình, thế đạo gian nan... Hiện giờ xem ra, sự biến mất của tiên sinh, chắc là có liên quan đến cái gọi là số kiếp của vũ trụ Ngũ Duy này!”



Trương Văn Tú nói: “Phấn Trắng Kỷ đều bị biến mất dưới kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy, tiên sinh ngài có thể ngăn cản được sao?”



Nữ phu tử cười nói: “Điều tiên sinh mong muốn nhất chính là ngăn chặn được đại nạn này, không phải sao?”



Trương Văn Tú lắc đầu: “Đời này của tiên sinh sống quá mệt mỏi rồi!”



Nữ phu tử đột nhiên nói: “Ngươi thấy Diệp Huyên thế nào?”



Trương Văn Tú nhàn nhạt nói: “Da mặt dày, vận khí nghịch thiên, khá may mắn”.




Nữ phu tử cười nói: “Mặt tốt thì sao?”



Trương Văn Tú nói: “Trọng tình nghĩa, không âm mưu toan tính giở trò với người của mình”.



Nữ phu tử lại hỏi: “Hết rồi?”



Trương Văn Tú nói: “Ngươi muốn nói gì?”



Nữ phu tử khẽ cười nói: “Không có gì”.



Trương Văn Tú trầm mặc.



Đúng lúc này, trong sân đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc áo trắng.



Người đàn ông áo trắng liếc nhìn hai người con gái một cái, cười nói: “Ta tới để nói, Diệp Huyên này, không đơn thuần chỉ có mỗi da mặt dày, mà hắn còn có một thứ mà người thường không có, đó chính là nghị lực và tâm tính, còn có dòng huyết tính không chịu thua kia nữa. Từ xưa đến nay, nghị lực và tâm tính còn quan trọng hơn cả thiên phú đó”.



Nữ phu tử nhìn người đàn ông áo trắng không chút hoảng sợ, khóe miệng nở nụ cười: “Xem ra, ngươi rất hiểu hắn!”



Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đối thủ của mình, đương nhiên phải tìm hiểu cho thật kĩ, ngươi nói xem?”



Nữ phu tử khẽ mỉm cười: “Không sai, ngươi so với người của Phệ Linh tộc thông minh hơn nhiều. Ta có chỗ hiếu kì, mong được giải đáp nghi hoặc”.



Người đàn ông áo trắng cười nói: “Lai lịch của ta?”



Nữ phu tử gật đầu: “Phải!”



Người đàn ông áo trắng lắc đầu: “Lai lịch của ta, lúc nào các ngươi nên biết ắt sẽ biết thôi”.



Nói đoạn, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía nữ phu tử: “Thứ ngươi ỷ vào là tòa đại trận kia sao? Có điều, ta có thể nói cho ngươi biết, tòa đại trận đó cần phải có thời gian để mở ra, mà trong khoảng thời gian này, ta có thể hạ được hai người các ngươi rồi!”



Nữ phu tử cười nói: “Không phải là tòa đại trận đó!”



Người đàn ông áo trắng khẽ chau mày, lúc này, nữ phu tử đột nhiên nói: “Kỳ thực, về Diệp Huyên, ngươi cũng bớt nói như vậy đi!”



Người đàn ông áo trắng nhìn nữ phu tử: “Thông minh!”



Hắn vừa dứt lời, không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển, khoảnh khắc tiếp theo, không gian trước mặt người đàn ông áo trắng đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, Diệp Huyên dắt Tiểu Phạn bước ra ngoài.



Mà lúc này, không gian xung quanh đã bị trấn áp bởi đạo tắc Không Gian cộng với tháp Giới Ngục, không chỉ vậy, một chữ “Tù” màu đỏ như máu lặng lẽ xuất hiện trên đỉnh đầu của người đàn ông áo trắng.



Lục Đạo Chân Ngôn với tháp Giới Ngục!



Người đàn ông áo trắng bỗng lắc đầu cười một tiếng: “Ta tính toán sai rồi! Xem ra, ngươi sớm đã biết ta sẽ nhắm vào hai người bọn họ!”



Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng: “Ngươi bình tĩnh như vậy, là dựa vào cái gì?”



Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười: “Thực lực!”



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía nữ phu tử: “Bày ra tòa đại trận kia của các người đi!”


Hai mắt người đàn ông áo trắng khẽ híp lại.
Trảm Nhân đại trận!



Mặc dù Diệp Huyên đã lập ra bẫy này để chờ người đàn ông áo trắng tới, nhưng, hắn chưa có nắm chắc.




Bởi vì thực lực của người đàn ông áo trắng này quá mạnh!



Cho dù hắn dùng toàn lực, cộng thêm Tiểu Phạn và nữ phu tử, còn có Trương Văn Tú cũng đều không thể đảm bảo .



Thứ duy nhất có thể giết chết người đàn ông áo trắng này chính là Trảm người đại trận mà Tiên Tri để lại!



Mặc dù tòa đại trận đó là con át chủ bài do thư viện Vạn Duy lưu lại, nhưng, theo quan điểm của Diệp Huyên, hiện giờ có thể đem ra dùng được!




Nếu vẫn không dùng đến, đại trận này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?



Nghe được những lời này của Diệp Huyên, nữ phu tử không chút do dự, lập tức đáp: “Bày trận!”



Ầm!



Ngay khi lời của nàng ta vừa thốt ra, một luồng sức mạnh to lớn từ trong thư viện Vạn Duy đột nhiên phóng lên trời.



Mà lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông áo trắng, cô bé không động thủ, cứ như thế nhìn người đàn ông áo trắng, nhưng, chỉ cần người đàn ông áo trắng động đậy, cô bé liền sẽ xuất kiếm, cô bé chính là cản người đàn ông áo trắng lại!



Mặc dù giết không được người đàn ông áo trắng, nhưng vẫn có thể giữ chân người đàn ông áo trắng này lại được.



Trên không trung trong thư viện Vạn Duy, một thanh đao hư ảo đột nhiên ngưng tụ, sau khi thanh đao này xuất hiện, đất trời rất yên tĩnh, không có bất kỳ sức mạnh nào dao động!



Nhưng sắc mặt của người đàn ông áo trắng lại bỗng nhiên trở nên ngưng trọng: “Không hổ là người xuất sắc nhất thời đại này, đao này vậy mà đã đạt tới trình độ này rồi!”



Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng, tay phải nắm chặt Thiên Tru kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thanh đao hư ảo kia, thanh đao kia càng lúc càng hiện rõ, nó cứ lơ lửng giữa không trung của thư viện Vạn Duy như thế mà không có bất kỳ sức mạnh nào dao động, song, chính vì như vậy mới là điều đáng sợ nhất.



Người đàn ông áo trắng này có thể cản được một đao này không?



Chính vào lúc này, nữ phu tử đột nhiên nói: “Giết!”



Lời nàng vừa dứt, thanh đao hư ảo kia đột nhiên rung lên kịch liệt, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo đao quang chém thẳng về phía người đàn ông áo trắng kia.



Đao xuyên không, im hơi lặng tiếng!



Xa xa, người đàn ông áo trắng đột nhiên lắc đầu cười: “Nếu là bổn tôn xuất ra đao này, có lẽ ta khó có mà cản được, nhưng chỉ là một trận pháp được lưu lại đã muốn giết ta? Quá ngây thơ!”



Dứt lời, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, khẽ nói: “Chưởng Trung Thiên Địa!”



Ầm!



Trời đất lúc này rung chuyển kịch liệt, bốn bề dường như có thứ gì đó đang xẹt qua.



Lúc này, giọng nói của tầng chín vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Chưởng Trung Thiên Địa - cái tên này có chút thú vị, chiêu này của hắn giống với Thân Hóa Thiên Địa của ta, có điều, chiêu thức này của hắn so với chiêu thức trước của ta còn lợi hại hơn, lấy chưởng tay tập hợp sức mạnh của đất trời, hắn đang dùng mảnh đất trời này để đối phó với một đao này, thật là thú vị”.



Xa xa, người đàn ông áo trắng xòe lòng bàn tay ra, trực tiếp dùng tay đỡ lấy đao kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK