Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tầng thứ nhất, Đế Khuyển nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở vẫn còn, nhưng hắn phát hiện hình thể của nó nhỏ đi một vòng.

Chắc chắn trước đó Đế Khuyển đã sử dụng bí pháp hoặc thần thông nào đó, mà bây giờ, nó cũng bị phản phệ.

Lúc này, giọng nói của Tiểu Hồn đột nhiên vang lên: “Tiểu chủ đừng lo lắng, nó chỉ đang rơi vào trạng thái ngủ say thôi, không có gì quá đáng lo”.

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tiểu Hồn, Minh tộc năm đó rất mạnh sao?”

Tiểu Hồn đáp: “Rất mạnh, nếu Tiểu chủ ở trong Minh tộc chỉ có thể nói là bình thường, không, chỉ có thể nói là quá bình thường”.

Diệp Huyên đen mặt lại: “Ta không hỏi ngươi cái này!”

Tiểu Hồn nói: “Ồ…”

Một lát sau, Diệp Huyên lại nói: “Vì sao ta ở Minh tộc chỉ có thể coi là bình thường?”

Tiểu Hồn giải thích: “Vì nền văn minh võ đạo không giống nhau! Nền văn minh của Minh tộc cao hơn tinh vực này rất nhiều! Tựa như Tiểu chủ bây giờ mới miễn cưỡng tiếp xúc với pháp tắc, thần thông, thần thông thiên phú. Mà chưa từng tiếp xúc đến những thứ như bí thuật, bí thuật thượng cổ, linh pháp thượng cổ, cùng với đạo tắc Địa, đạo tắc Thiên, pháp tắc tinh không, pháp tắc vạn vật. Còn ở trong Minh tộc, từ lúc vừa ra đời, mọi người đã được truyền thụ những kiến thức này rồi”.

Diệp Huyên lắc đầu thở dài, hắn thật sự đã hiểu vì sao Đế Khuyển lại kiêu ngạo đến thế rồi!

Vì người ta lợi hại thật!

So với người ta, từ điểm bắt đầu tinh vực này đã thua rồi!

Môi trường!

Rất nhiều lúc, môi trường rất quan trọng!

Lúc này, Tiểu Hồn lại nói: “Tiểu chủ cũng không tệ, có thể được tháp này vừa ý, chắc chắn Tiểu chủ cũng có chỗ hơn người, chỉ là bây giờ ta vẫn chưa phát hiện ra Tiểu chủ có chỗ hơn người nào!”

Diệp Huyên đen mặt: “Tiểu Hồn, ở trong mắt ngươi, ta không có ưu điểm gì như thế sao?”

Tiểu Hồn im lặng rất lâu, sau đó mới nó: “Thật ra cũng không phải là không có!”

Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Ưu điểm gì?”

Tiểu Hồn nhẹ giọng nói: “Mặt Tiểu chủ rất dày… Chắc đó cũng là ưu điểm nhỉ…”

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ, một lát sau, hắn nghiêm túc nói: “Tiểu Hồn, làm gì có ai nói chuyện như ngươi chứ!”

Nói xong, hắn rời khỏi tháp Giới ngục, sau đó tiếp tục tiến lên.

Trên đường đi, Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, nền văn minh của tinh vực này quá thấp, đề nghị Tiểu chủ đi tới tinh vực có nền văn minh cao hơn, như thế, Tiểu chủ có thể tiếp xúc với nền văn minh võ đạo cao cấp hơn, rất có lợi cho Tiểu chủ đấy!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta còn chưa hiểu rõ tất cả võ đạo của tinh vực này nữa!”

Tiểu Hồn nhẹ giọng nói: “Cũng phải!”

Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Minh tộc và Thần tộc có nền văn minh võ đạo phát triển như thế, tại sao lại biến mất?”

Tiểu Hồn nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn”.

Diệp Huyên cười lắc đầu: “Võ đạo, không có điểm cuối!”

Tiểu Hồn nói: “Đúng thế, con đường võ đạo không có điểm cuối! Giống như lúc trước, ta cảm thấy mình là thanh kiếm mạnh nhất trên đời… Nhưng bây giờ…”

Diệp Huyên cười hỏi: “Vì ba thanh kiếm trên đỉnh tháp sao?”

Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, nhưng ta cũng không thua kém nhiều, ta sẽ cố gắng hơn chúng nó!”

Diệp Huyên cười khen ngợi: “Có chí khí, chúng ta cùng nhau cố gắng!”

Nói xong, Diệp Huyên dần tăng nhanh tốc độ.

Ba ngày sau, Diệp Huyên lên bờ.

Trước mặt hắn là một dãy núi không nhìn thấy điểm cuối, bên trong dãy núi thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm của dã thú.

Xuyên qua dãy núi này sẽ đến Táng Thiên trường thành!

Diệp Huyên nhìn xung quanh, xung quanh không có gì cả. Nhưng hắn biết chắc những người trong bóng tối kia sẽ không bỏ qua như thế!

Một lát sau, Diệp Huyên lặng lẽ lẻn vào trong rừng, vào trong rừng, sắc trời lập tức tối lại, vì cánh rừng này thật sự quá rậm rạp, ánh mặt trời cũng không chiếu vào được.

Diệp Huyên lặng lẽ bước đi trong rừng, nhưng chẳng mấy chốc, vẻ mặt hắn trở nên nặng nề.

Vì hắn phát hiện yêu thú trong dãy núi này rất mạnh!

Chưa đi được bao lâu, hắn đã gặp mấy con yêu thú cấp bậc Thánh Cảnh…

Đây không phải một nơi yên bình!

Diệp Huyên ngày càng chắc chắn, Táng Thiên trường thành này tuyệt đối không phải nơi tốt lành gì.

Vì giảm bớt phiền phức, trên đường đi Diệp Huyên đều tránh né mấy yêu thú kia! Khoảng một canh giờ sau Diệp Huyên đi tới một con sông nhỏ, hắn nhìn xuống con sông nhỏ, một giây sau, cả con sông đột nhiên cuộn trào!

Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, lúc này, con sông trước mặt hắn đột nhiên nổ ra, một người đàn ông lao ra từ dưới đáy sông, vững vàng đáp lên bờ, xung quanh chấn động kịch liệt.

Người đàn ông còn cầm một cái đầu yêu thú máu chảy đầm đìa trên tay phải.

Người đàn ông để trần, thân dưới mặc một cái quần vải bó sát, mà Diệp Huyên phát hiện, thân trên của người đàn ông đầy những vết sẹo!

Lúc này, người đàn ông đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, thấy Diệp Huyên, hắn ta hơi sửng sốt: “Ngự Khí Cảnh? Có lầm không vậy?”

Diệp Huyên cười khẽ: “Xin hỏi làm sao để đến Táng Thiên trường thành vậy?”

Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Huyên, quan sát hắn một hồi: “Ngươi muốn đến Táng Thiên trường thành?”

Diệp Huyên gật đầu.

Người đàn ông nghiêm túc nói: “Ngươi chắc là mình không phải đến tấu hài chứ?”

Diệp Huyên: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK